Hiệu trưởng nào từng là cảnh sát viên và nhà sản xuất phim?

Trong tuần này “I am HISD”, đề cập đến các học sinh, học sinh tốt nghiệp và nhân viên khu học chánh, Hiệu Trưởng Corey Seymour của trường Trung Học M. C. Williams nói về làm thế nào ông đã đạt được ước mơ khi còn trẻ với bốn sự nghiệp khác nhau, công việc của ông là một nhà sản xuất phim đoạt giải thưởng, và làm thế nào một cựu học sinh của ông bị bắt đã khiến ông trở về ngành giáo dục.

Hiệu Trưởng Corey Seymour Trường Williams MS là một phần tử của đội Marlins trường Madison

Ông sinh trưởng ở Houston và là một sản phẩm của HISD?

Tôi theo học trường Tiểu Học Hobby, Trung Học I Cấp Lanier, và Trung Học II Cấp Madison, và sau đó theo đuổi đại học Rice và Texas Southern University. Tôi được lớn lên ở Khu Ba bởi một người mẹ cô độc, bà phải làm hai công việc để anh em chúng tôi có được một cuộc đời tốt hơn. Tôi là một đứa trẻ ngỗ nghịch, nhưng anh tôi đã giúp tôi theo đường ngay thẳng và khó khăn. Mẹ tôi coi giáo dục là điều tiên quyết. Bà thường nói với chúng tôi rằng có thể chúng tôi không có tất cả những gì như các gia đình khác, nhưng ở trường, chúng tôi bình đẳng với các chúng bạn ngồi cạnh chúng tôi.

Có phải ông thường muốn trở nên một nhà giáo dục?
Khi tôi là một học sinh lớp ba trường Tiểu Học Hobby, trong một cuộc thi vẽ địa phương, chúng tôi phải vẽ một bức hình về người mà chúng tôi muốn trở thành khi lớn lên. Tôi nói với cô giáo là tôi muốn trở thành một giáo chức, một hiệu trưởng, một cảnh sát viên, và một bác sĩ. Tôi vẽ tấm tranh có tất cả bốn hình và sau cùng tôi chiếm hạng hai cuộc thi này. Cô giáo của tôi có lẽ nghĩ rằng lúc bấy giờ tôi chưa quyết định được, nhưng cho đến bây giờ, tôi đã làm những công việc trong bốn ngành nghề đó. Tôi từng là sĩ quan Cảnh Sát Houston, một giáo chức HISD, một hiệu trưởng HISD, và bây giờ tôi đã có bằng tiến sĩ.

Ông là một sĩ quan cảnh sát?
Phải, khi đang dậy tại trường Trung Học Westbury tôi quyết định bỏ nghề và trở nên một sĩ quan của HPD. Đó là điều tôi luôn muốn thử, và tôi đã thi hành ngay từ đầu sự nghiệp nên tôi sẽ không hối tiếc sau này. Một thời gian ngắn sau, tôi phải bắt giữ một cựu học sinh của tôi và tôi biết tôi cần phải trở lại lớp và thi hành điều mà tôi có thể tạo nên sự khác biệt, nhất là ở cấp trung học I.

Tại sao lại cấp trung học I?
Tôi nghĩ cần phải có một tâm trạng đặc biệt để liên hệ (với học sinh ở lứa tuổi đó), mà tôi tin là tôi đang có. Ở trung học I cấp, mắt của học sinh vẫn còn rộng mở với thế giới và chúng sẵn sàng thử và đón nhận những điều mới. Chỉ cần có ai đó giữ chúng đi đúng đường. Tôi cũng nghĩ rằng tôi có thể liên hệ với các học sinh ở tuổi này vì chính tôi cũng có khó khăn ở cấp trung học. Tôi thường nói với người ta rằng “Tôi được trả lương để thay đổi thế giới,” và tôi thực sự tin như thế.

Ông còn có một công việc khác mà ít người biết đến.
Tôi thực sự đã viết truyện phim, sản xuất, và đạo diễn một vài cuốn phim. Một vài cuốn đã thắng giải thưởng trong một vài đại hội phim ảnh. Khi ở Đại Học Rice, tôi lấy một lớp về viết truyện phim và làm phim và tôi bị say mê. Hiện giờ tôi đang làm phim tài liệu. Nếu bạn tìm tên tôi trên Google, bạn cũng sẽ thấy các phim của tôi. Một trong các cuốn phim thành công hơn có tên “Point of Death,” và nó khai thác điều mà một người cảm nghiệm khi ông đến cuối đời.