Trao truyền lại đuốc sáng cuốn niên giám tại trung học Bellaire.

Trong tuần này, “I am HISD”, để đề cao các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác của khu học chánh, chúng tôi nói chuyện với giáo chức hồi hưu trường Trung Học Bellaire và cố vấn Patti và người bảo trợ, Michaela Segal, về việc làm thế nào sự may mắn đã đóng một vai trò trong đời của họ, tại sao không thể chấp nhận sự tầm thường, và việc tiếp nối truyền thống phi thường này có nghĩa gì.

Bà Simon, bà từng cố vấn cho cuốn niên giám trên 20 năm, và vào lúc này, tổ chức “The Carillon” được nhiều giải thưởng, kể cả các giải thưởng của hội “Columbia Scholastic Press Association” (CSPA), Liên Hội Báo Chí, và tổ chức “Journalism Education Association/National School Press Association”. Tất cả những điều đó được khởi sự thế nào?

Lúc đầu tôi là một người tình nguyện tại trường Bellaire, vì tôi có bốn cháu ở đó, và chính tôi tốt nghiệp từ Bellaire năm 1961. Sau đó tôi được thuê là giáo chức dậy Pháp Văn bán thời gian (trong cuối thập niên 1980). Cuốn niên giám đầu tiên của tôi thuộc năm 1991-1992. Con gái tôi lúc đó thuộc về ban hành chánh trường, và chồng của cô giáo bị thuyên chuyển ngoài tiểu bang. Nó nói, “Con nghĩ là mẹ thích việc này và con nghĩ mẹ sẽ thi hành tốt đẹp. Mẹ phải nộp đơn đi.” Vì thế cùng với nhiều người khác tôi đã nộp đơn, và đã được nhận.

Dưới sự hướng dẫn của bà, cuốn niên giám của Bellaire đã chiếm được nhiều vinh dự toàn quốc hơn bất cứ chương trình nào khác, và tôi biết bà được đề cử lãnh giải “Gold Key” của CSPA năm nay. Bà cảm thấy thế nào khi là một nhân vật lịch sử trong lãnh vực này?

Tôi rất mãn nguyện, và cảm thấy nhỏ bé, vì tôi chỉ là một cố vấn. Các học sinh điều hành lớp này. Hàng năm, đây là một đồ án $85,000, và các em đảm đương, mà không có bảo trợ giúp đỡ, cũng không có quảng cáo, và chúng tôi huề vốn. Tôi chỉ giúp các em đi đúng đường và càng ít khuyết điểm có thể. Chúng tôi cố đạt được sự tuyệt hảo và không chịu bất cứ gì kém hơn. Ai đó có thể nói, “Ờ, hình đó cũng đẹp rồi”, nhưng chúng tôi không chịu. Và ban quản trị không muốn bị mất vinh dự đó hàng năm.

Cô Segal, cô sẽ đảm nhận việc cố vấn niên giám khi bà Simon về ưu vào cuối niên khoá này. Tôi hiểu rằng cô đã làm chủ bút trước đây không lâu, khi cô theo học trường Bellaire. Làm thế nào hành trình cuộc đời lại đưa cô về đây?

Tôi thuộc về nhân viên của bà Simon trong những năm 2004, 2005, và 2006, nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi thường liên lạc với bà. Và giữa chúng tôi thường có những loại khôi hài. Bà ta nói, “Vậy, em sẵn sàng nhận lãnh công việc của tôi chưa?”. Và tôi sẽ nói, “Chưa, vẫn còn một điều mà em muốn thử trước đã.” (Sau nhiều năm), tôi làm việc thông dịch tại Bệnh Viện Shriners, học tại Oxford, và ngay cả tình nguyện cứu thương ở Do Thái. Một ngày kia, tôi trở về và cảm thấy được mời gọi thi hành điều gì đó khác biệt.

Khi làm việc với một cựu giáo chức đáng kính như vậy, điều đó giống như gì?

Thật dễ thương khi có thể trở về và thăm phòng niên giám để thấy mọi sự còn đúng không. Và ngay khi tôi bước vào, người học sinh này tiến đến và hỏi ý kiến của tôi về thiết kế của em. Ngay lập tức tôi cảm thấy quen thuộc. Đó chính là điều bà Simon mong đợi chúng tôi, là nơi chúng tôi thực sự làm chủ. Chúng tôi được phép điều khiển toàn thể con tầu. Và chúng tôi trưởng thành ở điểm chúng tôi bổ túc cho nhau trong hầu hết khía cạnh. Những gì tôi không thấy ở trang này, bà lại thấy, và ngược lại.

Tôi nghĩ là cô buồn khi thấy bà Simon ra đi. Cô cảm thấy thế nào khi đảm nhận vai trò của bà là cố vấn niên giám?

Tôi yêu thích việc đó. Nó thực sự là một vinh dự khi có thể tiếp nối một truyền thống như vậy. Tất cả chúng tôi đều trong một gia đình ở đây. Tôi vẫn là người bạn tốt với ba cô gái là người đã thực hiện niên giám với tôi năm 2006. Nó không chỉ là một môi trường học tập. Bà Simon đã thiết lập điều gì đó thật độc đáo, thật đáng quý, thật thiết yếu cho kinh nghiệm trung học. Tôi biết nó có nhiều ý nghĩa đối với học sinh, và giá phải trả để có cảm nghiệm đó. Dù sau cùng các em có trong ngành ký giả hay không, mọi thứ các em làm trong phòng này xoay vần để trở nên trưởng thành và trách nhiệm. Dĩ nhiên, tôi buồn khi thấy bà ra đi, bởi vì tôi biết bà yêu quý điều đó và tôi biết các em yêu mến bà rất nhiều, nhưng đồng thời, hầu như đó là lý do tại sao tôi trở lại. Bà thường nói sẽ về hưu ngay từ khi tôi còn là học sinh ở đây, và tôi cố trở nên một hòn đá vững chắc để đem cho bà sự tự do đó. Bà đang để lại một di sản ở đây mà nó sẽ được tiếp nối. Và chúng tôi có thể chia sẻ điều đó với bà.