Trong tuần này “I am HISD”, để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, và nhân viên khu học chánh, cựu học sinh HISD và quán quân quyền anh hạng nhẹ Juan “Baby Bull” Diaz cho biết điều gì đã đưa anh vào quyền thuật, và tại sao điều hành cơ sở thương mãi thì khó khăn hơn hạ một đối thủ trên đấu trường.
Kinh nghiệm của ông khi theo học CLC thì như thế nào?
Tôi tốt nghiệp trường Contemporary Learning Center. Tôi học trễ vì ngày sinh, và đó là một trong những trường mà quý vị có thể học theo nhịp độ của mình. Tôi cảm thấy may mắn vì được gặp một số giáo chức và người dìu dắt giỏi, và họ ảnh hưởng nhiều đến đời tôi. Tôi nhớ khi 15 tuổi, tôi bỏ ăn trưa để đi ăn bên ngoài với người bạn. Đó là lần đầu tiên và duy nhất tôi làm và tôi bị cảnh sát bắt đưa chúng tôi về trường. Chúng tôi ở văn phòng chính và vị cố vấn về ma túy, Cô Ms. Taunya Malone, bước vào văn phòng và cô khóc. Cô nói, “Giống như con của tôi! Tôi rất ngạc nhiên và đau lòng vì nó đã làm như thế… em còn cả một cuộc đời ở trước mặt.” Điều đó thực sự cho tôi thấy rằng ở HISD có những người thực sự muốn học sinh thành công và thành nhân trong đời.
Làm thế nào ông đi vào quyền thuật?
Tôi từng là một đứa bé mập, mới tám tuổi mà cân khoảng 110 cân Anh. Quý vị có thể đoán, tôi là một đứa ngỗ nghịch; tụi con nít chọc ghẹo tôi và tôi đánh nó. Cha tôi đưa tôi vào ngành quyền thuật, nó lấy đi nhiều năng lực và giúp tôi chú ý đến việc học. Lúc 12 tuổi, tôi ganh đua trong các giải tài tử và chấm dứt với 13 huy chương vàng và hai huy chương bạc. Tôi trở thành chuyên nghiệp khi 16 tuổi.
Làm thế nào ông có tên cúng cơm là “Baby Bull” (bò con)?
Một trong những người đầu tiên thúc đẩy tôi là Gary Shaw, ông ta đến với tôi và nói, “Em mới 17 tuổi và em tấn công những đứa già hơn em giống như một con bò, nhưng em chỉ là một đứa bé! Em chưa trưởng thành và em tấn công như một con bò con!” Và từ đó chết tên luôn.
Ông nghỉ quyền thuật hai năm. Điều gì khiến ông trở lại võ đài?
Khi 20 tuổi, tôi là quán quân thế giới. Tôi là người quán quân thứ hai trẻ nhất trong lịch sử quyền thuật. Khi tôi 25 tuổi, tôi chiếm được hai hạng thế giới. Tôi là quán quân thế giới không đối thủ, không bị hạ, với 17 lần đo ván. Tôi không đối thủ trong sáu năm. Sau đó, vào lúc 26 tuổi, tôi bị thua lần đầu tiên. Sau đó tôi thua một, thắng một, và khi 27 tuổi tôi quyết định ngưng. Tôi không cảm thấy hăng hái nữa.
Tôi nghỉ hai năm. Tôi thấy rằng đôi khi mình cần phải nhìn lại và thẩm định phải làm những gì để cải tiến. Trong hai năm đó, tôi suy nghĩ thật nhiều và quyết định tiếp tục.
Lần đầu tiên trở lại là tháng Tư. Tôi hạ đo ván đối thủ ở hiệp thứ sáu – trận đấu đầu tiên sau hai năm rưỡi.
Ông khởi sự thương mãi về vận tải, “JD Transportation”, với chỉ một chiếc xe tải và giờ đây ông đã có cả một đoàn xe. Điều gì khó khăn hơn: quyền thuật hay thương mãi vận tải?
Quyền thuật thì dễ hơn nhiều. Với quyền thuật, bạn chỉ cần tự tin – phải tập và huấn luyện. Tôi có ý nói, bạn phải nhờ vào nhóm để giúp bạn. Nhưng trong võ đài, bạn chỉ có chính mình. Trong kỹ nghệ vận tải, tôi phải dựa vào các tài xế, và nhân viên, đó là điều khó.
Ông có lời khuyên gì cho học sinh HISD?
Bất cứ gì đều có thể. Khi là một đứa bé, tôi từng ngủ trên sàn – bố mẹ tôi đến từ Mễ với hai bàn tay trắng. Mẹ tôi khuyến khích tôi hàng ngày. Bà thường thức dậy từ 5g sáng và chuẩn bị cho anh tôi và tôi đi học, và đến đón chúng tôi sau khi tan trường. Bà cho tôi thấy thế nào là chăm chỉ và thành đạt, do đó tôi nghĩ, “Tại sao tôi không làm như vậy?” Học sinh phải biết rằng, nếu các em luôn thúc giục mình và chăm chỉ, ước mơ của các em sẽ thành sự thật.