Cái chết của cha đưa dẫn một nhân viên đến giáo dục công cộng

Trong “I am HISD” tuần này, để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác, Tổng Quản Lý về Đền Bù Audrey Gomez (và là cựu học sinh trung học Austin) nói về làm thế nào bà khởi sự trong ngành Human Resources, điều gì khích lệ bà về phương diện chuyên môn, và ai đã khuấy động bà thích các chuyến đi bằng xe gắn máy.

Đầu tiên bà đến với HISD năm 2000 từ “M.D. Anderson Cancer Center”, là nơi bà là giám đốc tuyển mộ và duy trì nhân viên. Đó là một chức vụ cao với một tổ chức rất danh tiếng. Điều gì khiến bà đổi sang giáo dục công cộng?

Cha tôi bị bệnh nặng và tôi đã nghỉ làm một năm. Vào lúc đó, tôi không biết đó là lần cuối của ông, nhưng nó đã cho tôi một cơ hội để có thời giờ với ông, và tôi đã lấy thêm một ít thời giờ nghỉ khi ông từ trần. Tôi không biết có điều gì thử thách hơn khi bị mất đi người cha sau cùng. Nó khiến tôi thẩm định lại những gì đang xảy ra – ít nhất điều đó xảy ra với tôi – và khi tôi đến đây, tôi không thể nghĩ ra điều gì khác hơn để đóng góp nếu chính tôi không trở nên một giáo chức.

Trước đó bà đã làm gì? Có phải bà luôn luôn trong sở nhân viên “Human Resources” (HR)? Tôi biết bà còn làm các việc khác trong HISD.

Ô, tôi có tất cả loại chức vụ, nhưng tôi rất may mắn. Tôi từng ở trong HR toàn thể sự nghiệp. Khi ở đại học, tôi khởi sự làm việc bán thời gian cho hãng Sears & Roebuck, và họ đưa tôi vào HR. Tôi học được rất nhiều và xếp đặt nhiều. Tôi có nhiều loại kinh nghiệm sau nhiều năm, kể cả làm việc với hãng HL&P (Houston Lighting & Power), nhưng tất cả đều tìm cách đưa tôi về sở nhân dụng.

Tôi hình dung rằng bà đã thấy nhiều sự thay đổi khi bà đến đây. Đâu là một số phấn khởi nhất?

Tất cả chúng ta đều thấy các thống kê và báo cáo về những gì các giáo chức giỏi có thể thi hành, như thế, thật phấn khởi khi có thể cung cấp các chương trình mà nó cho phép họ không chỉ kiếm thêm tiền, nhưng còn mở rộng ảnh hưởng mà không phải rời lớp học. Các con đường sự nghiệp chúng ta có ở đây là một cơ hội để các giáo chức có khả năng lãnh đạo thăng tiến ở trường trong khi cùng lúc xây dựng sự nghiệp lâu dài, thỏa mãn trong lớp. Qua chương trình thử nghiệm, họ có thể thử  ở mức độ rất nhỏ, hoặc dậy nhóm nhỏ, hoặc duyệt xét và phân tích dữ kiện. Điều này sẽ có ảnh hưởng lớn trên toàn học khu, và chúng tôi đã nghe một số ý kiến tốt từ các giáo chức và hiệu trưởng.

Tôi nghe rằng năm qua bà lái xe gắn máy băng qua Gia Nã Đại đến Alaska. Có đúng không?

Đúng, nhưng tôi là người đi chứ không phải người lái. Chồng tôi từng là người lái xe mô tô khoảng một năm khi ông yêu cầu tôi suy nghĩ về điều đó. Vào lúc ấy, không ai là người sợ hãi hơn tôi. Nhưng tôi mau chóng nhận ra rằng không có gì khác hơn là chiêm ngưỡng phong cảnh khi ngồi đằng sau xe gắn máy. Khi tôi ngồi ở đằng sau, tôi không lo về xe cộ và mọi thứ, tôi chỉ vui thích quang cảnh. Chúng tôi đã đi xe hơi khoảng bốn năm trước, và nó rất giới hạn. Cảm nghiệm này thì rất khác biệt. Phải, tôi đi trong mưa và trời gió, và khi nhiệt độ là 105 độ, nhưng đó là một phần cảm nghiệm. Tôi ngửi mùi hôi của con chồn, nhưng cũng ngửi mùi hoa thơm. Và nhìn quang cảnh 360 độ. Không có gì giống như vậy.

Tôi còn nghe rằng bà là người thu thập phiếu giảm giá, và bà đã hoàn tất việc mua sắm cho mùa Giáng Sinh. Đúng không?

Không, không. Tôi vừa mới khởi sự, nhưng chưa hoàn tất. Tôi thường không làm điều đó cho đến cuối cùng, bởi vì ý thích người ta thay đổi rất nhiều. Và tôi chỉ cắt phiếu giảm giá cho chính tôi. Tôi không phải là loại người có đầy những thứ mua sắm. Tôi chỉ mua hàng hạ giá nếu tôi hay ai đó tôi biết có thể dùng. Đó là một trò chơi cho tôi. Tôi thích tính toán. Đó là một thú tiêu khiển.

Đây là câu hỏi chót. Điều gì khích động bà về phương diện chuyên môn?

Với tôi, đó là HISD một công ty lớn, và người ta muốn tìm những người để săn sóc người khác. Đôi khi, tất cả những gì ai đó muốn nghe là “Tôi xin lỗi.” Tôi muốn người ta có thể tập trung vào sự thi hành công việc, và không lo lắng rằng sở Nhân Dụng không thi hành điều gì đó cho họ. Tôi lấy làm thỏa mãn khi cho người ta thấy những gì họ có thể làm để giúp chính họ hay giúp họ giải quyết một vấn đề. Tôi không phải là một giáo chức, nhưng tôi có thể giúp người ta học theo kiểu đó.