Trong “I am HISD” tuần này, để giới thiệu các học sinh, cựu học sinh, và nhân viên HSID, trưởng lớp và học sinh lớp 11 trường Trung Học Jordan là Zykkia Webb nói về người đã khích lệ cô viết chữ hoa khi sáu tuổi, điều gì đã thuyết phục cô rằng trường Jordan là trường thích hợp nhất cho cô, và làm thế nào cô trở nên một người hoạt động chống với việc buôn người bất hợp pháp.
Tôi biết rằng cô và người chị rất gần gũi với nhau khi lớn lên, và chị ấy đã giúp nuôi nấng cô. Người chị ấy đã ảnh hưởng thế nào đến việc học của cô?
Mẹ em làm việc rất nhiều giờ, do đó chị em là khuôn mặt của căn nhà – chị nấu ăn, giặt giũ, lau chùi, đi chợ. Chị em tiếp tục dậy em khi ở nhà khi em về học. Chị ấy để lại các lời nhắn trên các đồ vật. Nếu em muốn nước cốt trái cây, chị ấy bảo em đánh vần chữ ấy. Em vào phòng tìm sách và sau đó đánh vần chữ ấy cho chị. Khi làm như thế, em có thể viết được chữ ngay ở lớp một.
Trung Học Jordan không phải là trường đầu tiên em chọn, nhưng bây giờ, tôi nghe rằng đó là trường em muốn. Điều gì khiến em thay đổi?
Chính các giáo chức đã thuyết phục em rằng đây là chỗ của em. Năm lớp chín, em phải lấy các lớp khoa học sức khoẻ, nhưng cuối cùng em lấy các môn thương mãi và em gặp giáo chức này tên là Cô Rothko. Cô ấy thật thực tế và em rất thích lớp này. Năm em lớp 10, em lấy lớp khoa học sức khoẻ, là con đường nghề nghiệp đầu tiên em muốn, và tuy em bỏ lỡ năm lớp chín, Thầy Cash đã giúp em theo kịp.
Và các học sinh, họ thật phi thường! Ai ai cũng là bạn, bất kể sắc tộc, bất cứ đến từ đâu, bất cứ đả trải qua những gì. Nếu em cần sự giúp đỡ, em có thể nhờ đến nhiều người.
Em là phần tử của một tổ chức được gọi là Mademoiselles. Kinh nghiệm đó như thế nào?
Chúng em là người tình nguyện và làm nhiều dịch vụ cộng đồng. Những người trong nhóm này là một gia đình. Ở trung học, có nhiều áp lực của chúng bạn, nhưng trong một tổ chức như thế này, nó giúp em có kết quả. Nếu ai không có bạn, họ có thể vào tổ chức này và cho biết sự khó khăn hoặc cần giúp đỡ những gì. Tổ chức này giúp em tập trung.
Em thường nghĩ dịch vụ cộng đồng là sự phí phạm vào ngày thứ Bẩy – nhưng nó giúp em nhận thức rằng nhiều người khác không có các phương tiện để thi hành một số điều. Và những việc nhỏ em giúp họ có thể là điều rất lớn đối với họ.
Cô mới tham dự cuộc đi bộ “walk-a-thon” (trong hình) để nâng cao ý thức về sự buôn bán người bất hợp pháp. Làm thế nào em lại tham dự vào mục đích này?
Em là phần tử của một tổ chức gọi là “International Youth Friendship and Development Program”. Chúng em gặp gỡ vào thứ Bẩy tuần II mỗi tháng và mục tiêu của chúng em là nâng cao ý thức về các vấn đề lớn trong thanh thiếu niên: buôn bán người, vô gia cư và đói khát, diệt chủng, và bệnh HIV và AIDS. Chúng em ra chương trình, báo cáo, và có các chương trình phục vụ cộng đồng về các đề tài mà các em nói chuyện. Chúng em cũng đi đây đó để học hỏi thêm về các vấn đề này; năm nay, chúng em kiếm tiền để đi đến Hà Lan và Nam Phi Châu.
Với tất cả công việc em đang thực hiện cho cộng đồng và các tổ chức, em thấy điều gì cho tương lai của em?
Em dự định là một bác sĩ giải phẫu. Khi em đạt được, em dự định sẽ dùng đồng tiền vào những việc tỉ như International Youth—những gì cho các học sinh thiểu số và trẻ biết rằng họ có thể tạo sự khác biệt, họ có thể giúp đỡ, họ có thể thay đổi nếu cố gắng. Sự lựa chọn mà họ muốn thì không thể không đạt được. Không chỉ ở Hoa Kỳ này, nhưng còn ở các quốc gia khác. Em muốn giúp người ta thực hiện ước mơ của mình.