Trong “I am HISD” tuần này, Hiệu Trưởng và cựu học sinh trường Davis là Jaime Castaneda nói về sự đam mê mầu tím của ông và tại sao ông tin tưởng nơi trường cũ của ông.
H: Tại sao ông chọn giáo dục là một con đường sự nghiệp?
TL: Khi tôi khởi sự là một học sinh lớp chin tại Davis, tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc lên đại học, bởi vì hầu hết các bạn trong khu xóm của tôi đi thẳng vào lao động sau khi tốt nghiệp trung học. Sau đó tôi khởi sự chơi football và tuyển mộ viên đại học bắt đầu nhìn đếnt ối. Không may, trong năm lớp 12, tôi bị đau đầu gối và tiêu tan hy vọng được học bổng về football. Năm đó thật khó cho tôi, và hầu như tôi muốn bỏ học. Thật may mắn, các giáo chức, huấn luyện viên, và vị cố vấn đã giúp tôi qua được khủng hoảng đó và thuyết phục tôi hãy tham dự các sinh hoạt khác. Sau đó, tôi biết là tôi muốn trở thành một giáo chức.
H: Học sinh, nhân viên, và cựu học sinh cho rằng ông thích mầu tím, nhưng chỉ với một vài sắc độ nào đó?
TL: Tôi tin rằng nhân viên học đường phải hãnh diện về nơi họ làm việc và điều đó khởi sự với mầu sắc và con thú tiêu biểu của trường. Khi lần đầu tiên tôi đến trường Davis năm 2007, í tai biết mầu của trường là gì, đừng nói đến việc mang sắc phục đó. Do đó, tôi làm sống lại mầu tím của Davis và cho sơn mọi thứ cùng mầu đó. Tôi thú nhận là tôi rất tỉ mỉ về sắc độ. Nó phải phù hợp chính xác. Tôi từng trả lại các đồ vật không đúng mầu tím. Tôi vẫn chưa hài lòng với mầu bàn ghế trong văn phòng của tôi, nhưng chúng tôi có được mầu rất gần. Tôi đặt nặng sự đam mê mầu tím của tôi và tôi luôn luôn săn tìm các đồ phụ tùng mới. Tôi vừa mới tìm thấy một đồng hồ mầu tím và tôi nghĩ tôi là người duy nhất mang vớ mầu tím.
H: Ông có một số câu thường sử dụng khi ai đó đáng được đề cao. Câu đó là gì?
TL: Tôi không thích những lời chúc mừng, email hay diễn thuyết dài dòng. Đơn giản, tôi chỉ tin tưởng vào nhân viên, con cái của tôi và mọi thứ chúng tôi làm. Một vài năm trước đây, tôi khởi sự dùng câu “Tôi tin rằng…” trong các email của tôi thay vì “công việc tốt đẹp” hay “đó là cách phải có” và giờ đây nhân viên của tôi thấy lưu tâm khi họ không thấy câu đó. Họ thực sự đến văn phòng tôi và lên tiếng hỏi tại sao không nhận được “tôi tin rằng…” trong một thời gian. Trong sinh hoạt ‘homecoming’năm nay, học sinh, nhân viên và cựu học sinh hát vang câu ấy trong trận đấu football.
H: Trường Davis có tỉ lệ bỏ học thấp nhất trong mọi trường của khu học chánh, và trong 2012, 100% học sinh tốt nghiệp Davis đều được nhận vào đại học hai hoặc bốn năm. Đâu là bí mật của sự thành công này và điều kế tiếp là gì?
TL: Thuê mướn đúng người và đặt những kỳ vọng cao thì vô cùng quan trọng. Cũng vậy, các trường trong khuôn khổ dưỡng dục, cộng đồng địa phương, và cựu học sinh. Tôi làm cho các cựu học sinh cảm thấy được chào đón và khích lệ họ tổ chức họp mặt ngay trong trường. Tôi cũng không bao giờ ngồi trong văn phòng. Tôi thích dạo quanh các hành lang, bước vào phòng ăn trong giờ ăn trưa, và biết rõ từng tên học sinh và một chút về gia đình của các em. Về điều kế tiếp, năm qua, lớp 2012 được cung cấp $2.1 triệu tiền học bổng đại học và tôi nói với học sinh lớp 12 năm nay là tôi mong đợi các em sẽ vượt qua con số đó.