Trong tuần này, “I am HISD”, để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác của Nhóm HISD, Giám Đốc Thể Lực Marmion Dambrino nói về nguồn gốc tên gọi bất thường của bà, làm thế nào ngày 21 tháng Chín là “Ngày Marmion Dambrino” trong Thành Phố Houston, và những di sản gì bà hy vọng sẽ để lại.
Bà là nữ giám đốc thể lực đầu tiên của HISD vào tháng Tám 2010. Nhãn quan của bà thế nào về sở này? Bà sẽ muốn để lại di sản gì?
Tôi hy vọng là sẽ giúp thiết lập sự bình đẳng nam nữ trong thể lực, và chúng tôi chú trọng đến các thiếu nữ cũng như các thiếu nam và cung cấp nhiều cơ hội cho các em nếu có thể. Tôi cũng muốn cung cấp sự phát triển ý nghĩa và chuyên môn cho các huấn luyện viên. Có nhiều sự huấn luyện cho các giáo chức về toán và Anh văn và khoa học, nhưng không có nhiều cho các huấn luyện viên.
Trong năm 2010, Hội Đồng Thành Phố Houston và Thị Trưởng Annise Parker tuyên bố ngày 21 tháng Chín là “Ngày Marmion Dambrino” để vinh danh bà. Bà cảm thấy thế nào về vinh dự ấy?
Tôi hơi bồn chồn vì tôi thực sự không biết điều gì xảy ra. Nhưng khi xuống phố và được bà thị trưởng trao cho bản tuyên bố, điều đó thật phấn khởi. Tôi chưa bao giờ có một ngày được đặt theo tên của tôi.
Nhưng kể từ đó trở đi tôi đã có nhiều điều tốt đẹp xảy ra, tỉ như được gọi là “Region V Athletics Administrator of the Year” (giám đốc thể lực vùng V của năm), và “Woman of the Year” (phụ nữ của năm) bởi tổ chức Houston Coaches Association. Bất cứ khi nào quý vị được chọn bởi các đồng nghiệp, điều đó thật có ý nghĩa, và nó thúc giục quý vị thi hành công việc hàng ngày. Nếu huấn luyện viên vui vẻ, các em sẽ vui vẻ. Và cũng như chúng ta muốn giáo chức giỏi trong mọi lớp, chúng ta cũng muốn huấn luyện viên giỏi trong mọi đội thể thao. Tôi đồng ý với ông tổng giám đốc về điều này.
Trước khi trở thành giám đốc thể lực, bà đã là một giáo chức, một huấn luyện viên, và nhân viên hành chánh trong HISD. Những kinh nghiệm đó đã giúp bà thế nào trong chức vụ hiện thời?
Được cùng một đường hướng thì rất có lợi cho tôi để hiểu được những thách đố hàng ngày mà các huấn luyện viên cũng như giáo chức phải đối phó. Phải hiểu trường hoạt động thế nào và ban quản trị phải đối diện gì hàng ngày. Chúng ta tiếp tục chuẩn bị các em cho tương lai. Trong huấn luyện, nó đi xa hơn nữa. Chúng ta đang làm việc với các em về tính tình và sự chính trực và cố hướng các em về chiều tốt. Và có nhiều điều xảy ra trong các trận đấu hơn là chỉ có bật đèn.
Tôi biết bà từng làm việc trong ngành xây cất trong một vài năm trước khi vào HISD. Làm thế nào bà đi vào lãnh vực đó? Và điều gì khiến bà chấm dứt?
Khi tôi dậy học và huấn luyện, tôi không kiếm được nhiều tiền, vì vậy để kiếm thêm lợi tức, tôi làm việc với một ông trong vùng Heights, ông ấy có công ty xây cất. Tôi học được nhiều điều khi làm việc với ông, do đó, khi tôi mua căn nhà đầu tiên, thay vì phải trả cho ai đó làm công việc gì đó, tôi tự làm lấy. Nếu tôi muốn phá bức tường hay đo đạc hay dựng tấm sheetrock, tôi làm lấy. Nếu tôi phải đặt ống nước, tôi cũng làm lấy. Tôi nghĩ, “Nếu có tệ quá thì tôi luôn luôn có thể gọi người khác sửa lại.”
Tôi từ từ tôn trọng các thợ ống nước, làm thảm, thợ điện, thợ làm mái – hầu như bất cứ ai trong ngành nghề. Sau khi bão Katrina, họ không cần những người có bằng cấp; họ cần những người có thể sửa chữa. Tôi sửa lại nhà tôi năm 1994, và vừa khi chấm dứt, tôi đi vào lãnh vực hành chánh. Tôi vẫn còn làm các công việc chút ít, không lớn lắn. Tôi không có nhiều thời giờ.
Marmion là một tên khác thường. Tôi có thể biết lịch sử của tên đó không?
Tôi là một người khá bất thường. Ngài Walter Scott viết một đoản khúc gọi là “Marmion,” và mẹ tôi dậy Anh văn và âm nhạc. Bà cũng có một học sinh tên là Marmion, và bà nói, “Nếu tôi có một đứa con gái, tôi sẽ đặt tên nó là Marmion”. Ngày kia, tôi hỏi bà tại sao tôi không có tên lót, và bà nói, “Mẹ nghĩ tên ‘Marmion Dambrino’ cũng đủ rồi.”