Trong tuần này “I am HISD”, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác, cựu học sinh Trung Học Chávez là Phương Ta nói về chương trình EMERGE của học khu đã giúp cô có được học bổng toàn phần để vào một trong đại học nổi tiếng, và những sai lầm khi là một sinh viên năm thứ nhất, và phản ứng ngạc nhiên của gia đình khi cô được nhận vào đại học Tufts.
Cô đến trường Chávez từ Việt Nam khi 17 tuổi. Cô có nói được tiếng Anh khi đến đây không?
Có. Anh văn là một lớp em phải học khi ở Việt Nam. Nhưng sự khó khăn là cách phát âm của em. Nói rõ hơn là nó thật nặng, do đó em rất sốc vì không ai hiểu em nói gì cả.
Nhưng em vừa mới xong năm đầu tại trường Tufts. Cảm nghiệm đó như thế nào?
Nó thay đổi em rất nhiều – đủ mọi sự. Trước khi em vào đại học, một trong những giáo chức bảo em là chỉ sau một năm, em sẽ đổi khác, nhưng em không ngờ sự khác biệt đến như thế. Nó thực sự thay đổi quan niệm của em.
Em nói rằng cả hai Đại Học Texas và Tufts là những “trường mơ ước”. Điều gì khiến em chọn trường này mà không chọn trường kia?
Em thực sự không biết gì về trường Tufts cho đến năm chót ở Chávez. Nhưng các viên chức tuyển mộ của đại học này đã đến trường, và em đã lấy một tờ chương trình cũng như tìm hiểu trường ở trên mạng. Sau đó em nộp đơn, và em đã đi thăm trường vào tháng Mười. Đó là trường tư duy nhất, ngoài tiểu bang mà em đến thăm. Em cũng đến trường Rice, UH, và UT, nhưng sự trợ cấp tài chánh thì vô cùng khác biệt.
Trước đó, trường mơ ước của em là UT-Austin, nhưng nó đã đi vào quá khứ. Em không có một ý tưởng gì về số điểm SAT phải có để vào một đại học tư.
Làm thế nào chương trình EMERGE của HISD là yếu tố giúp em thành công? Em có nghĩ là có thể vào một đại học như Tufts mà không có chương trình này hay không?
Chương trình EMERGE thì vô cùng quan trọng để giúp em như ngày nay. Trước đó em thực sự không biết gì về đại học, hay tại sao em phải lấy bài thi ACT hay SAT. Ngay cả em không biết SAT và ACT là gì. Không, chắc chắn em không có cơ hội. Em nghĩ, “Nếu mình vào UT-Austin, điều đó cũng quá tốt.”
Cha mẹ em có phấn khởi khi em là thế hệ đầu tiên được nhận vào một đại học nổi tiếng như thế không?
Thực sự cha mẹ em rất chống đối việc em đi học xa. Cả gia đình em bực mình. Phải mất nhiều tháng họ mới quen với ý tưởng là em sẽ xa nhà. Nhưng một người bạn của gia đình ở Boston nói chuyện với gia đình em và họ nói rằng để được nhận vào một trường giỏi và được học bổng cao, đó là điều rất tốt. Bây giờ, gia đình em là những người hỗ trợ em nhiều nhất.
Trong một trang web dành cho sinh viên thuộc thế hệ đầu tiên vào đại học, em nói về một số sai lầm em đã phạm khi là sinh viên năm thứ nhất, dù đã có những chuẩn bị trước. Đó là những sai lầm gì, và em đã sửa đổi thế nào?
Hầu hết em lưu tâm đến việc tìm một nhóm bạn và tìm hiểu xem em thuộc về nhóm nào trong trường. Em tìm kiếm những hoạt động mà em thích trong bốn năm, và quân bình đời sống xã hội cũng như học hành. Em dành nhiều thời giờ để tìm hiểu, nhưng rồi em gặp trở ngại. Trong lớp dẫn nhập xã hội học, em là một học sinh thiểu số, và em không cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với giáo sư hay đặt câu hỏi. Em đã không đến văn phòng vào những giờ em phải đến, và em bị lùi ở lớp đó, nhưng sau kỳ nghỉ mùa đông, em đã làm việc với người dậy kèm (ở đó miễn phí), và khởi sự tận dụng mọi sự giúp đỡ có sẵn.
Trong một bài khác, em cho biết là chưa chọn các môn chính. Em có ý tưởng gì về môn em muốn học, hoặc vì chưa học đủ những môn tùy ý nên chưa quyết định?
Em vẫn còn tìm hiểu, nhưng hiện thời em thích các môn về Hoa Kỳ, em chú trọng đến giáo dục ở Hoa Kỳ. Em vẫn nghĩ đến một môn phụ trong ngành truyền thông.