Trong tuần này, mục I am HISD, để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác trong nhóm, huấn luyện viên football trường Trung Học Clifton là Shane Johnson Sr. nói về lý do ông từ giã một sự nghiệp trong ngành football chuyên nghiệp, làm thế nào ba con trai của ông trở nên một gia đình, và trận đấu hôm 2 tháng Mười Một giữa các trường trung học Waltrip và Reagan, nơi các con của ông đấu trong các đội khác nhau.
Thật là một phần thưởng khi có được ba cầu thủ football giỏi trong gia đình của ông. Ông nghĩ gì về điều ấy?
Tôi rất hãnh diện về các con của tôi. Đứa lớn nhất, Trelon Johnson, đang là thủ quân cho trường Waltrip, và cháu rất giỏi. Đứa trẻ hơn, Shane Johnson, một học sinh lớp chín tại trường Reagon, cháu chơi chính và thay đổi với người thủ quân. Đứa thứ ba, Kodie Y’Barbo, là con riêng, chơi hàng phòng vệ chính cho trường Waltrip. Quý vị có thể tưởng tượng nhà tôi vào cuối tuần như thế nào – sự cuồng nhiệt football.
Làm thế nào các con của ông theo học các trường khác nhau?
Cháu Shane, chỉ là một học sinh lớp chín, quyết định chơi football cho trường Reagan để cháu có thể chống với anh nó, là thủ quân Trelon và trung vệ Kodie. Shane nói, “Con muốn hạ mấy anh ấy”. Nó thuyết phục được một số con trai từ Clifton đến Reagan với nó. Trận đấy xảy ra vào ngày 2 tháng Mười Một, khi trường Reagan tiếp đón trường Waltrip trong trận đấu tại vận động trường Delmar–Tusa Stadium.
Tôi biết là ông gặp bà vợ hiện thời là vì các con. Điều đó xảy ra như thế nào?
Khi cháu Trelon và Kodie ở lớp ba, chúng tôi sống trong cùng một khu chung cư, và chúng luôn chơi football với nhau. Các cháu Trelon và Shane thường đến hỏi tôi, “Bà Robin có nhìn thấy chúng con ở hồ bơi không?” Sau khi nghe điều này nhiều lần, tôi đến gặp bà, và thế là xong. Chúng tôi kết hôn, và bây giờ chúng tôi có một đứa con gái. Cháu Brandi năm tuổi và theo học trường Tiểu Học Stevens.
Ông từng là tiền vệ tại trường Trung Học Eisenhower ở Aldine trong đầu thập niên 1990, và ông từng chơi football ở đại học, có phải không?
Phải, chúng tôi chơi rất giỏi. Chúng tôi gần được lên tiểu bang một vài lần. Tôi được học bổng toàn phần của đại học Texas A&M–Kingsville. Có một số huấn luyện viên giỏi ở đó đã ảnh hưởng nhiều đến tôi. Tôi chơi football một năm cho đội Houston Thunderbears, là một phần trong hội Arena Football League.
Tại sao ông từ bỏ một sự nghiệp trong môn football chuyên nghiệp?
Lúc ấy Shane khoảng 2 tuổi, và tôi muốn kết thúc bằng cấp của tôi, do đó tôi chuyển vào trường Houston Baptist University và tốt nghiệp ở đó.
Ông từng dậy học và huấn luyện ở trường Clifton trong khoảng bốn năm. Làm thế nào ông vào đó?
Tôi là một giám thị ở Direct TV trong sáu năm, đó là một công việc tốt, nhưng sau đó tôi gặp Robin. Tôi từng huấn luyện đội football nhỏ trong nhiều năm, do đó bà ấy nói, “Ông rất yêu thích football, tại sao không kiếm việc huấn luyện viên?” Tôi nghĩ đó là một ý tưởng hay, vì thế bây giờ mới như thế này.
Tôi là người dậy thế trong hai năm trước khi nhận được việc toàn thời gian. Tôi dậy thế trong lớp khoa học lớp bẩy, và tôi đưa học sinh vào từng nhóm để làm việc trên các đồ án, khi ấy có hai bà đến quan sát tôi. Tôi không biết họ là ai, nhưng thì ra là hiệu trưởng và hiệu phó. Họ ngạc nhiên khi thấy một người dậy thế như tôi nên họ đề nghị với tôi một công việc dài hạn.
Cho đến năm nay, tôi từng dậy môn khoa học và huấn luyện sau khi tan học, nhưng giờ đây tôi là một huấn luyện viên toàn thời gian.
Ông cũng đã huấn luyện trường Waltrip năm qua, có đúng không? Ông có nghĩ là ông tiếp tục huấn luyện các trường trung học I cấp?
Phải, tôi muốn có kinh nghiệm huấn luyện trường trung học II cấp, do đó tôi huấn luyện cách phòng vệ cho trường Waltrip. Tôi nghĩ sau cùng tôi sẽ huấn luyện cấp trung học II, nhưng ngay giờ tôi đang tập trung đến trường Clifton. Tôi muốn ở lại cấp trung học I trong một thời gian, bởi vì trung học I cấp là điểm giữa đường, và tôi nghĩ rất quan trọng để các học sinh này sẵn sàng lên trung học II cấp.
Ông có nghĩ là sẽ đưa các em vào đại học không?
Có, chắc chắn như vậy. Tôi đó đủ loại hình ảnh đại học dán ở trên trường. Các con tôi nói, “Bố lúc nào cũng nói về đại học”. Tôi muốn học sinh của tôi lên đại học. Tôi nói với các em là món quà tốt nhất mà các em cho tôi là trở lại và thăm tôi khi các em lên đại học hay sau khi tốt nghiệp.