Hàng chục gia đình dọn nhà đến Houston hàng tuần, họ được phấn khởi bởi sự chào đón nổi tiếng của chúng ta, nhưng thật buồn, một gia đình tuần này phải lẻn vào thành phố.
Bốn con gái và cha mẹ của chúng – người Syria, họ đáp ứng mọi điều kiện khắt khe và cặn kẽ của chính phủ về người tị nạn – họ hăng hái đến Houston vì lo sợ không biết họ sẽ được đón tiếp thế nào. Chúng ta chỉ có thể mường tượng rằng bây giờ trong “nhà” mới họ cũng có cảm tưởng sợ hãi giống như trước đây đã xua đuổi họ đi.
Chỉ một năm trước, nhiều người trong quốc gia này đã xấu hổ từ chối không chấp nhận làn sóng trẻ em tị nạn Trung Mỹ, các em được đẩy vào các trung tâm sau khi các em bị “bắt gặp” tìm cách có được một cuộc đời tốt hơn, thường là liều mạng sống để được tái hợp với cha mẹ.
Như tôi đã nói trước đây, và tôi nói lại hôm nay: HISD rộng mở vòng tay đối với các gia đình tị nạn từ bất cứ địa điểm nào. Công việc của chúng ta là giáo dục trẻ em. Tất cả các trẻ em.
Trường Las Americas của HISD cho các trẻ em tị nạn cấp trung học cơ sở hiện thời là mô hình về cách chào đón các trẻ em và gia đình – và những gì xảy ra cho các người trẻ bị khủng hoảng khi các em được cho thấy sự hiểu biết và khích lệ. Các gia đình này quý trọng giáo dục. Con cái họ hăng hái học Anh Văn, tìm bạn, và quên đi những kỷ niệm sợ hãi thời thơ ấu. Các trẻ em từ các quốc gia chiến tranh trở nên bạn với nhau khi các em nhận thấy rằng chúng có nhiều điểm chung.
Trong những tuần gần đây, khi có những lời chống đối về việc cho phép người tị nạn Syria vào bờ biển của chúng ta, tôi vẫn nhớ đến một em trai người Syria mà tôi gặp năm qua tại trường Las Americas. Em có một gia đình thật dễ thương, một mái nhà xinh xắn, và được giáo dục tốt trước khi cuộc chiến dân sự thay đổi mọi thứ đó. Với đôi mắt ngập lệ, em nói về việc làm thế nào để tránh bị trúng đạn với việc bắn nhau xảy ra ngay bên ngoài phòng ngủ. Em nói về câu chuyện bi thảm khi gia đình em phải từ bỏ mọi sự có trong tay.
Tuy việc tái xây dựng cuộc đời thì không dễ, em trân quý mọi thứ em tìm thấy ở Houston – nhất là cảm nhận hạnh phúc mà gia đình em đã phục hồi được.
Tôi chắc chắn rằng em trai này – và bất cứ những ai giống như em đến với chúng ta – sẽ tiếp tục cảm thấy sự an toàn đó.
Đôi khi, những thời gian xã hội khuấy động có thể đem lại cơ hội học hành nhiều ý nghĩa cho các giới trẻ, cũng như sự thách đố giảng dậy bằng gương mẫu. Đây là một trong những thời gian ấy.
Chúng ta không thể để sự sợ hãi thay đổi con người chúng ta và những gì chúng ta tin. Chỉ vì phương tiện chính trị, chúng ta không thể coi thường các nguyên tắc của quốc gia này mà vì đó hàng triệu người – kể cả người tị nạn – đã chiến đấu và hy sinh tính mạng.
Và tuyệt đối chúng ta, là một khu học chánh và là một cộng đồng đầy lưu tâm, không thể và sẽ không thể xua đuổi một trẻ em và gia đình mà họ đang theo đuổi các quyền căn bản đối với đời sống, sự tự do, và theo đuổi hạnh phúc.