Trong tuần này “I am HISD”, để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác của Nhóm HISD, bà Caronetta Jones, một người tình nguyện lâu đời trong học khu, nói về cách bà tham dự trong dịch vụ cộng đồng, điều gì khiến bà muốn đền ơn, và tại sao lại quan trọng để phụ huynh tham dự sinh hoạt trong trường của con em.
Tôi nghe rằng học sinh tại trường Clifton gọi bà là “Granny” (bà ngoại). Tại sao như vậy?
Vì cháu tôi học ở đó. Ở những nơi khác, họ gọi tôi là “PTA lady” hay “Granny,” vì người ta không biết tên tôi. Và tôi chấp nhận như vậy.
Bà vừa mới nhận được giải “Jean Davis Myers Award” từ tổ chức “Volunteers in Public Schools” (VIPS). Bà cũng được vinh dự với giải “Hero for Children” của Ủy Ban Giáo Dục Tiểu Bang và giải “Lifetime Achievement Award” từ VIPS trong hơn 30 năm qua. Bà khởi sự làm việc tình nguyện như thế nào?
Tôi làm việc tình nguyện hầu hết đời tôi, ngay cả trước khi tôi di chuyển đến Houston năm 1981. Khi con gái tôi khởi sự đi học ở đây, tôi muốn ở nhà khi nó rời nhà và trở về nhà trước khi nó về. Tôi muốn là một phần trong sự giáo dục của nó. Cha mẹ tôi hoàn toàn can dự vào giáo dục của tôi. Chỉ cần biết mẹ tôi hãnh diện khi thấy tôi đứng trong y phục cái cây mà bà đã làm cho tôi… điều đó sống mãi trong tôi cả đời.
Tại sao điều bà làm tại quá quan trọng?
Khi tôi ở Tiểu Bang Memphis, tôi có cơ hội làm việc với các trường mà các phụ huynh rất tích cực, và tôi mau chóng khám phá rằng học sinh ở những trường đó thì rất thành công.
Tôi cảm thấy phải đền ơn vì một giáo chức đã nhìn thấy điều gì đó trong tôi mà tôi không thấy. Lúc ấy tôi ghét cô ấy, nhưng cô ấy đã thúc đẩy tôi và không để tôi lãng phí thời giờ. Tôi là ai và tôi là gì, là nhờ cô Charlotte Polk và các giáo chức khác. Tôi thích đến trường. Tôi buộc phải đền ơn vì tôi muốn các trẻ em khác cũng cảm thấy phấn khởi như tôi.
Bà tích cực trong việc thành lập một chương trình được gọi là “Master Plan Young Men’s Club”, để biến đổi các thiếu niên ngày nay trở thành nhà lãnh đạo ngày mai. Bà có thể nói đôi chút về điều đó không?
Chúng ta luôn có các tổ chức cho thiếu nữ, nhưng chúng ta cần thi hành điều gì đó cho con trai, để dậy chúng hãy hành động như một người có trách nhiệm. Các doanh nghiệp địa phương đã tặng y phục và các em phải giữ điểm hạng trên mức ‘C’. Chúng tôi đưa vào một doanh gia để nói với các em về mục tiêu sự nghiệp, quản lý tài chánh, biết làm sổ sách, những loại như vậy. Và các em phải mặc y phục như doanh gia một ngày một tuần. Và điều chúng tôi nhận thấy là khi các em ăn mặc chỉnh tề, các em cũng hành động tốt hơn.
Bà khuyên gì cho những ai muốn tình nguyện nhưng vẫn chưa quyết định?
Hãy hành động. Nó rất khích lệ. Quý vị không thể biết được phần thưởng sẽ như thế nào. Bất cứ khi nào một đứa trẻ bước qua sân khấu đó, tôi lại thấy cảm kích. Chúng ta cần có thêm phụ huynh tình nguyện thường lệ – nhất là ở trung học cơ sở. Ai cũng nghĩ là họ có thể tạm ngưng trong những năm trung học cơ sở, nhưng học sinh ở tuổi đó bị lúng túng giữa hai thế giới. Một là chúng quá lớn tuổi để thuộc về, đàng khác chúng lại chưa già đủ để thuộc về. Quý vị có thể không cho chúng tôi một ngày trong tuần, nhưng có thể cho chúng tôi hai giờ, điều đó cũng tạo nên một thế giới khác biệt.