Trong tuần này, I am HISD, đề để cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác của nhóm, Hiệu Trưởng Monico Rivas của Trung Học Phổ Thông Liberty nói về việc làm thế nào ông can dự vào việc giúp đỡ người mới di cư, tại sao phục vụ thành phần học sinh đó lại quan trọng, và làm thế nào những giờ giấc khác thường của trường giúp ông thi hành việc này.
Ông nhận trách nhiệm Trung Học Liberty từ năm 2005, đầu tiên là giám đốc chương trình và sau đó là hiệu trưởng. Ông làm gì trước thời gian đó?
Tôi khởi sự là một giáo chức môn xã hội học tại trường Trung Học Pershing năm 1993, ở đây tôi còn làm việc với những người mới đến. Tôi thuộc về nhóm thứ hai gồm các hiệu trưởng hăng hái dưới thời Ts. Rod Paige, và trường Lee thực sự thu hút tôi. Trường luôn có thành phần học sinh quốc tế, và dường như đó là một cơ hội tốt để làm việc với (cựu Hiệu Trưởng) Steve Amstutz. Lúc đầu, tôi trông coi các nhóm học hỏi nhỏ, là một hiệu phó.
Trường của ông nguyên thủy được gọi là “Newcomer Charter High School” (trung học cho người mới đến) và phục vụ học sinh vừa mới di cư đến Hoa Kỳ. Tại sao lại quan trọng để giúp thành phần học sinh đó kiếm được bằng trung học?
Chúng tôi từng phục vụ nhu cầu rất căn bản đó. Trường chúng tôi luôn có những người trẻ mới đến, và nhiều học sinh phải đi làm và có trách nhiệm với gia đình. Do đó trọng tâm của chúng tôi vẫn giống như khi ban đầu, xây dựng các khả năng Anh Ngữ quan trọng và chuẩn bị họ vào trung học. Với các lớp đêm được cung cấp cho đến 11g tối và cả các ngày thứ Bẩy nữa, thời khóa biểu uyển chuyển cho phép họ đạt được các bó buộc. Một yếu tố quan trọng khác là lịch trình học quanh năm. Ngoại trừ những ngày cuối tuần và ngày lễ, chúng tôi mở cửa suốt năm, do đó họ có thể tiếp tục thực tập Anh ngữ trong mùa hè. Tôi coi sự hoạt động với những học sinh này là một ưu tiên. Tôi cảm thấy rất vinh dự khi là một phần của cuộc đời họ và để hợp tác với họ, giúp họ thành công và đạt được các mục tiêu.
Các học sinh của ông đến từ 22 quốc gia khác nhau và nói khoảng 15 ngôn ngữ khác nhau, và một số vừa thoát khỏi những hoàn cảnh hiểm nghèo ở quê quán của họ. Ông đến với các học sinh này như thế nào? Đâu là những thách đố đặc biệt để giáo dục thành phần học sinh này?
Một trong những cách chúng tôi biết để giải quyết các loại nhu cầu đó là phải biết chắc rằng họ cảm thấy an tâm và được đón nhận. Chúng tôi để ý đến từng chi tiết nhỏ, tỉ như nhậy cảm với học sinh đem theo học bạ từ quê hương của họ. Nếu chúng tôi không thể tự chuyển dịch, chúng tôi nhờ người khác để có một hình ảnh đầy đủ về họ và những gì họ đã hoàn tất. Đó là điều chúng tôi để ý rất nhiều, và tôi nghĩ nó giúp học sinh cảm thấy thoải mái, khi biết rằng các thành tích của họ được đón nhận và để ý. Chúng tôi cũng mướn các cựu học sinh, và vì họ có cùng những cảm nghiệm, nó giúp học sinh hiện thời được cảm thấy có can hệ. Họ có cảm nhận mạnh mẽ về sự lệ thuộc và biết rằng chúng tôi không chỉ tìm cách thỏa đáp các nhu cầu của họ, nhưng còn đưa họ tiếp xúc với các dịch vụ trong cộng đồng chung quanh để không chỉ giúp đỡ họ, nhưng còn gia đình họ.
Trường của ông tọa lạc trong một khu giống như thương xá cách xa lộ I-59, không xa với Sharpstown. Một khung cảnh khác thường như thế ảnh hưởng thế nào đến sự giảng dậy?
Nó khác biệt. Và đó là điều mà nhiều học sinh phải quen đi. Thật may mắn, phần còn lại của khu này được sử dụng bởi các thương gia mà sinh hoạt buôn bán thì ít và hội họp thì nhiều, do đó nhiều sinh hoạt có thể xảy ra ở trường. Nhưng nó cũng có bất lợi. Một khía cạnh tích cực là ngay đối diện với bãi đậu xe là trạm xe buýt METRO, nó rất hữu ích cho học sinh chúng tôi. Chúng tôi tọa lạc ngay trung tâm khu Gulfton, và gần với xa lộ, do đó dễ đến với chúng tôi.
Với thời khóa biểu học hành từ 7g45 sáng cho đến 11g đêm, tôi không nghĩ ông có nhiều thời giờ rảnh, nhưng khi không đi làm, ông thường làm gì?
Tôi thích đi bộ trên đường chạy. Houston có nhiều công viên tốt. Khi ở đại học, tôi là lực sĩ chạy đường trường. Tôi chạy cho Đại Học Houston. Và tuy tôi không còn thực sự chạy như thế, khi tôi có một số thời giờ – nhất là cuối tuần – tôi vẫn ra đó và đi bộ. Tôi cũng thích đọc sách.
Vậy sao? Bây giờ ông đang đọc những gì?
Tôi đang đọc một số bài về y khoa thể thao, hầu hết là thương tích ở chân. Có lẽ đó là đề tài không vui thích với hầu hết mọi người, nhưng tôi lại thích.