Trong tuần này mục I Am HISD, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác của Nhóm HISD, giáo chức trường McReynolds và Giám Đốc Chess Academy là Robert Myers nói về làm thế nào ông trở nên một huấn luyện viên có chứng chỉ toàn quốc về đánh cờ, sự thành đạt nào ông hãnh diện nhất, và ai là người ông muốn so tài đánh cờ một ngày nào đó.
Trong mười năm qua với HISD, ông từng dậy thuyết trình, tranh luận, ký giả săn tin, nói trước công chúng, và bây giờ là kỹ thuật điện toán. Ông còn là huấn luyện viên đánh cờ tại trường McReynolds MS và hlv bóng rổ Chávez HS, nhưng tôi còn nghe là ông làm việc phát thanh cho đài KSBJ trong 20 năm trước đó. Tại sao ông từ bỏ việc đó để vào giáo dục?
Chính là con trai của tôi. Khi nó còn nhỏ, mẹ nó mua cho một đôi giầy quần vợt Tweety Bird mà bà ấy nghĩ là dễ thương, và nó bị chế nhạo vì đôi giầy đó ở trường. Nó không thích điều đó, và một ngày kia nó nói với tôi khi đi xe. Tôi hỏi là cô giáo có làm gì để chấm dứt điều đó không, và nói nói, “Bố ơi, cô ấy không làm gì cả.” Rồi nó nói, “Bố, con muốn bố là thầy giáo của con.” Và khi nó nói điều đó, tôi bị trùm lấp.
Vào lúc ấy, Ts Rod Paige vẫn còn là tổng giám đốc HISD, và tôi vừa mới phỏng vấn ông trên đài phát thanh hôm thứ Hai. Nhưng cho đến cuối tuần đó, tôi đã được thuê tại trường Milby, và họ muốn tôi khởi sự vào ngày thứ Hai sau đó.
Tôi biết là ông còn làm giám đốc cho The Chess Academy. Ông thích đánh cờ đã bao lâu, và lần đầu tiên chơi cờ ông bao nhiêu tuổi?
Tôi thích đánh cờ cả đời tôi, nhưng tôi đặt nặng điều đó khoảng 12 năm trước. Đứa con trai bây giờ của tôi đã 25 tuổi, lúc bấy giờ khoảng 12 hay 13, mời tôi đánh cờ, và sau đó liên tục hạ tôi 30 ván liền. Tôi nói, “Được rồi, hãy chơi tiếp.” Và tôi khởi sự dùng nhiều nước để tấn công. Kể từ đó nó tìm cách hạ tôi.
Tại sao các trẻ em ngày nay cần được học đánh cờ?
Cờ là trò chơi cuộc đời. Đó là trò chơi hay nhất trên thế giới. Nó có đủ mọi thứ: tấn công kín đáo, lừa đảo, chiến thuật, suy nghĩ trước khi hành động, trả lời thay vì phản ứng, suy nghĩ chín chắn, và tìm cách giải quyết vấn đền. Ở đó có đủ mọi sự. Cấp số nhân từ mười đến 25 là con số nanoseconds kể từ biến cố Big Bang. Cấp số nhân từ mười đến 75 là con số được biết về các nguyên tử trong vũ trụ, và cấp số nhân từ mười cho đến 250 là số nước cờ có thể trong một bàn cờ. Để trở nên một bậc thầy đánh cờ thì còn khó hơn kiếm một bằng tiến sĩ.
Năm qua, ông có một học sinh sáu tuổi lớp mẫu giáo thắng giải nhất trong cuộc thi đánh cờ toàn quốc “United States Chess Federation’s National K-12 Chess Championship” và một nhóm thắng giải “All-Girls State Championship” trong cuộc thi “Louisiana State Chess League” trong ba năm liền. Trong các thành tích của các học sinh của ông, ông thích cái nào nhất?
Có một học sinh ngờ nghệch. Khi nó học lớp chín, nó muốn nói chuyện với một cô gái lớp mười và cô này không cho nó cơ hội. Cách phát âm và văn phạm của nó thật tệ. Nhưng sau đó nó học đánh cá, sau cùng nó kiếm được một học bổng đánh cờ trị giá $100,000 vào Texas Tech. Và bây giờ cô bé đó đang theo đuổi nó. Tên nó là Adrian Patterson, và nó là một trong những huấn luyện viên của tôi. Tôi đã thuê nó. Tôi rất hãnh diện về nó.
Ông cho rằng sự thành công là bởi điều gì, ở trong lớp cũng như ở bàn cờ?
Tôi muốn nói đó là một ơn huệ, hay kiểu nói đùa của tôi, nhưng đó phải từ Thiên Chúa, bởi vì chắc chắn không phải tôi. Nó giống như một tục ngữ về con rùa trên cọc hàng rào. Tôi không biết làm thế nào đến được đó, nhưng tôi biết là tự tôi không thể đạt được. Tôi chỉ hăng hái và các em đến nhìn. Nhưng có nhiều sự cầu nguyện, và tận tụy, kỷ luật, và ao ước. Và trong mọi thứ tôi dậy, quý vị phải bắt đầu với sự tận cùng trong tâm trí. Trong cờ, thắng cuộc là mục tiêu tối hậu; trong toán, đó là đáp số; trong nhiếp ảnh, đó là cách quý vị muốn tấm hình như thế nào; và trong diễn thuyết, đó là cách quý vị muốn cử tọa phản ứng. Nếu quý vị bắt đầu với sự tận cùng của tâm trí, quý vị sẽ thành công.
Ông kiếm được nhiều giải cho chính ông trong nhiều năm qua, kể cả Giáo Chức của Năm và giải của chính HISD là ”Elizabeth Brand Memorial Award”. Giải nào ông hãnh diện nhất?
Quý vị biết, tôi được chọn là Giáo Chức của Năm trong mọi trường tôi dậy, nhưng điều tôi cảm kích nhất là cuốn niên giám học đường. Hằng năm, học sinh bỏ phiếu chọn giáo chức giỏi nhất, thông minh nhất, vui nhất, và ăn mặc đẹp nhất, và hầu như mọi năm, tôi thắng tất cả.
Vào tháng Tư 2013, ông được bổ nhiệm là huấn luyện viên đánh cờ có chứng chỉ toàn quốc cấp 4 (Level IV [National] Certified Chess Coach) bởi tổ chức “United States Chess Federation”—khiến ông trở nên người duy nhất ở Texas và một trong tám (bây giờ là chín) người trên toàn thế giới. Điều gì thúc dục ông kiếm chứng chỉ và tại sao điều đó lại quan trọng đối với ông?
Đây là điều: nó là về điều quý vị nói đối với điều quý vị biết. Nói là một lẽ, “Tôi là một huấn luyện viên Cấp IV,” nhưng bằng chứng đâu? Một khi quý vị có chứng chỉ, quý vị có giấy tờ để hậu thuẫn cho điều đó. Nhiều người huấn luyện, nhưng họ không huấn luyện cùng mức độ nhu tôi. Theo cách này, tôi có thể nói là chỉ có chín người trên thế giới biết huấn luyện đánh cờ như tôi.
Trong nhiều năm, ông từng gặp các đối thủ giỏi, kể cả các tay bậc thầy Timur Gareev, Hiraku Nakamura, Susan Polgar, và Julio Sadora. Người nào ông thắng dễ, và người nào ông vẫn còn muốn gặp? Ông có ai là đối thủ mơ tưởng không?
Quý vị biết, những người này thật vĩ đại, nhưng họ chỉ là người bình thường. Và khi tôi tham dự cuộc thi với họ, thường có nhiều trẻ em vây quanh tôi, và họ tự hỏi tôi là ai.
Hiraku Nakamura là cao thủ số bốn trên thế giới, một người khiêm tốn lạ thường nhưng rất thông minh. Susan Polgar thì thông minh cũng như xinh đẹp. Timur Gareev là người vui nhất và bình tĩnh nhất, nhưng Julio Sadora phải là người tôi thích. Tất cả đều hành động như cố vấn cho chúng tôi, nhưng ông ta thường gọi và nói chuyện với chúng tôi qua Skype.
Tôi phải có được máy thời gian để đánh cờ với đối thủ mơ tưởng, bởi vì ông ta đã chết, nhưng đó phải là Bobby Fisher. Tôi cũng thích chơi với Garry Kasparov, là người đã chơi với Deep Blue, và Magnus Carlsen. Ông ta thật lạ lùng.