Category Archives: Tôi Là HISD

Hiệu trưởng trường Pin Oak MS thực hiện ước mơ là một quản trị viên HISD

Trong tuần này, mục “I Am HISD”, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác, Hiệu Trưởng trường Pin Oak Middle School là Susan Monaghan nói về điều gì đã đưa bà đến Texas từ Michigan, khi nào bà biết là muốn lãnh đạo một trường, và bí mật về sự thành công của bà khi là một người ban quản trị.

Bà là phần tử của Nhóm HISD từ 1983 khi bà được thuê làm giáo chức lớp ba tại trường Tiểu Học Lockhart. Kể từ đó, bà còn là một cố vấn và hiệu phó tại nhiều trường. Điều gì khiến bà quyết định đi vào ngành quản trị?

Tôi lớn lên ở Michigan, trong một thành phố nhỏ gọi là Ludington. Dân số chỉ khoảng tám hay chín ngàn người. Nhưng tôi có một thầy hiệu phó thật giỏi ở trung học II cấp là người tôi thực sự liên lạc, và tôi nhớ có nghĩ rằng, “Một ngày nào đó, minh muốn làm công việc ấy.” Ông ta là một sự hứng khởi.

Ô! Tôi không biết bà là người ở Michigan. Điều gì đã đưa bà xuống đây?

Thực sự họ có tuyển mộ hồi đầu thập niên 1980, nói rằng khi xuống đây họ có việc cho tôi. Và thật khó để kiếm việc trên đó lúc bấy giờ, nên cả một đám đông sau cùng đã di chuyển xuống đây. Một trong những câu khôi hài lúc bấy giờ là, “Người ra sau cùng phải tắt điện.”

Bà là hiệu trưởng trường Tiểu Học Lovett trong sáu năm trước khi đến trường Pin Oak Middle School. Những khác biệt lớn nhất giữa việc lãnh đạo trường tiểu học và trung học là gì?

Trước hết là kích thước. Các trường trung học thì lớn hơn nhiều. Trước đây tôi không có hiệu phó, bây giờ tôi có đến bốn. Và cũng có sự khác biệt là có thêm sự chia sẻ trách nhiệm với những quản lý khác mà tôi sát cánh làm việc. Tôi không phải quản lý mọi sự như ở Lovett, nhưng tôi có thể giao những điều tỉ như thẩm định giáo chức cho ai đó.

Thời giờ bận rộn (tại một trường trung học) thì rất nhiều. Các học sinh thì lớn hơn, do đó có nhiều sinh hoạt buổi chiều tối và cuối tuần. Tôi không nề hà, vì tôi có đó là một phần của công việc, nhưng không phải là bất thường khi tôi làm việc từ 12-15g mỗi ngày.

Lovett là một trường magnet về nghệ thuật, trong khi trường Pin Oak nhắm đến ngôn ngữ. Điều đó có đòi hỏi phải điều chỉnh tư duy khi bà chuyển trường không?

Không. Sự thay đổi duy nhất là tìm hiểu về các ngôn ngữ và cố gắng tìm nhân viên. Tại trường Lovett, chúng tôi có cả một ngân quỹ cho điều đó, nhưng ở đây, ngân khoản thì ít hơn, nên chúng tôi phải sáng tạo khi tìm kiếm nhân viên cho năm ngôn ngữ khác nhau. Những gì chúng tôi cung cấp cần phải phù hợp với học sinh tiểu học đi lên và trường trung học II cấp mà các em sẽ ra đi, nhưng chúng tôi chắc chắn chú trọng đến điều gì phổ thông nhất. Tiếng Do Thái là điều bất khả, bởi vì phụ huynh thì muốn nhưng học sinh thì không. Học sinh muốn sự giảng dậy tiếng Do Thái ở ngoài trường.

Tuy vậy, chúng tôi có một thành phần nhân viên phi thường gồm các giáo chức ngôn ngữ, nên tôi hy vọng chúng tôi sẽ không có thay đổi nào trong một thời gian lâu dài. Tất cả đều có kinh nghiệm, và cần phải một thời gian lâu để có được quân bình tuyệt hảo.

Bà là một quản lý khoảng 15 năm cho tới bây giờ, được thăng cấp thường lệ. Bà cho rằng sự thành công này là nhờ ở điều gì?

Tôi có một nhóm người thật tốt giúp đỡ tôi: Anastasia Lindo, Julia Dimmitt, Ann Sledge, Anvi Utter. Tất cả những người này thật dễ dãi, và tôi có thể hỏi bất cứ câu gì ngớ ngẩn. Tôi nghĩ các hiệu trưởng trường trung học I cấp của chúng ta là một nhóm hợp tác. Nó không có điều như. “Tôi chỉ thi hành điều này ở trường của tôi và không nói cho ai khác biết về điều đó.” Công việc này thì đủ khó, và điều thực sự quan trọng là tất cả chúng tôi học hỏi và giúp đỡ lẫn nhau.

I biết bà đang kèm các học sinh lớp tám tại trường Forest Brook Middle School về đọc sách vào thứ Bẩy. Điều gì khiến bà tình nguyện và tại sao điều đó lại quan trọng đối với bà?

Ts. Rick Fernandez thực sự có gửi email cho tôi và Kim Heckman ở trường Pershing, hỏi là chúng tôi có giáo chức nào muốn giúp đỡ không. Tôi cảm thấy bối rối khi ông ta không có nhiều người giúp, do đó tôi bảo ông là tôi rất vui để giúp, nhưng tôi chỉ giúp về đọc sách và toán thôi.

Đó là một cảm nghiệm rất tốt. Tuy đó là sáng thứ Bẩy, các học sinh rất muốn học, và các em có được một nhóm giáo chức giỏi. Họ đã làm cho các em thích học. Họ làm nhiều điều vui thích, và giữ cho nó phấn khởi, tỉ như, “Ai là người đầu tiên sẽ được đoạn này và trả lời những câu hỏi?” Nên tôi hy vọng điểm của các em sẽ cao trở lại để chứng tỏ các em chăm chỉ, bởi vì các em thực sự học.