Category Archives: Tôi Là HISD

Cựu học sinh trường Yates tự biểu hiện qua nghệ thuật và các máy rôbô “Rock’em Sock’em”

Trong n bn “I am HISD” tun này, đ cp đến các hc sinh, cu hc sinh, nhân viên, và các phn t khác trong nhóm, chúng tôi nói chuyn vi cu hc sinh tt nghip trường Trung Học Yates là David McGee về điều gì hứng khởi ông trở nên một nghệ nhân chuyên nghiệp, mà giải thưởng nào trong những giải thưởng ông nhận được có ý nghĩa nhất, và làm thế nào các bộ máy Rock’em Sock’em Robots có liên quan đến tiến trình nghệ thuật của ông

Mỗi nghệ nhân đều có kiểu cách riêng, nhưng mắt tôi (phải thú thật là không được huấn luyện) thấy một số khía cạnh hay nhất của Frida Kahlo, Salvador Dalí, René Magritte, và Georgia O’Keeffe trong tác phẩm của ông. Có họa sĩ nào trong những người này hứng khởi ông không? Là một nghệ nhân, tác phẩm của ai ông thích nhất hay cảm thấy rung động nhất?

Tôi nghĩ trong các tác phẩm của tôi, nếu nghiên cứu, người ta có thể thấy nhiều ảnh hưởng qua sự ưa thích của tôi về du lịch, văn chương và chính trị. Là một họa sĩ, thật khó cho tôi để chọn bất cứ người nào. Lãnh vực tôi ưa thích thì quá rộng. Có thể nói như thế này: từ Magritte đến James Baldwin — tôi có rất nhiều tổ phụ tuyệt vời.

Ông nhận được nhiều trợ cấp và giải thưởng vì các tác phẩm, kể cả hai cái từ tổ chức “Joan Mitchell Foundation”. Cái nào có ý nghĩa nhất với ông và tại sao?

Một trong những văn sĩ tôi ưa thích là Philip Roth, đã được hỏi câu này. Thật sung sướng khi thắng giải, nó đem cho tôi thời giờ và không gian để thi hành những gì tôi thích làm. Tôi rất cảm kích khi được lưu tâm mà điều đó cho phép tôi làm việc.

Ông có những triển lãm một mình ở Texas, New York, Rhode Island, và North Carolina, và tác phẩm của ông được bao gồm trong nhóm hoặc cuộc triển lãm chọn lọc trong những tổ chức đáng kính trọng như Museum of Fine Arts Houston, Harvard University, và Menil Collection. Khi thấy tác phẩm của ông được treo ở những chỗ như thế, ông cảm thấy gì? Khi còn là một học sinh trường Yates, có bao giờ ông mơ tưởng đó là định mệnh của ông không?

Chắc chắn không! Khi theo học trường, tôi vừa mới đến Texas từ Detroit, Michigan. Tôi không có một ý tưởng gì về đường hướng nào ngoại trừ cầu thủ môn bóng chày. Vẽ và nghệ thuật đúng ra đến với tôi trễ. Con đường sáng tạo và cảm xúc cần để biểu lộ chính mình (tuy tĩnh) nhưng luôn ở trong tôi.

Tôi nhớ khi là một đứa trẻ, lần đầu tiên bước vào Menil và cảm thấy bàng hoàng. Tuy tôi từng đến nhiều bảo tàng viện trên thế giới, kinh nghiệm ở Menil vẫn ở với tôi. Ngay cả tôi viết thư cho bà Dominique De Menil, bày tỏ sự ngưỡng mộ của tôi, và thật ngạc nhiên bà đã hồi âm. Tôi mường tượng rằng thật sung sướng là chừng nào khi có tranh của tôi được treo ở đó. Nhiều năm trôi qua, và thật kinh ngạc, bảo tàng viện này đã làm chủ bảy tấm tranh của tôi, và tôi được đặc quyền để trưng bày ở đó. Đây là một kinh nghiệm tôi giữ mãi. Có lẽ nó nói lên những ước mơ và sức mạnh của niềm tin.

Thời gian ông ở trường Yates đã chuẩn bị ông thế nào cho sự nghiệp của một nghệ nhân? Ông có được giáo chức giỏi ở đó không, hay đó có phải là một trường hợp sàng lọc giữa những lựa chọn mà ông biết không phải cho ông?

Thời gian ở trường Yates là thời gian vui hưởng của một đứa trẻ tìm hiểu những lựa chọn. Thật cay đắng, em tôi là Sherri là một siêu sao ở Yates, và tôi ở trong bóng tối. Tôi nói điều này khi chấm dứt kinh nghiệm ở Yates – tuy tôi không lấy lớp nghệ thuật ở Yates, tôi tưởng tượng tôi là một cầu thủ bóng chày nổi tiếng trong những năm ở đó và lấy làm hãnh diện khi mang áo khoác có hàng chữ.

Trong một số hình chụp ông, tôi thấy trò chơi “Rock’em Sock’em Robots” trong phòng của ông. Trò chơi đó để đem lại hứng khởi hay để thư giãn hay cả hai?

(Cười) Trò chơi “Rock’em Sock’em Robots” chỉ là một nhắc nhở đơn giản về một nghệ nhân tự làm chủ phải làm để duy trì tài năng của mình—sự đam mêvà các tài năng cho một thế giới đôi khi chỉ là sự tò mò.

Cựu học sinh tốt nghiệp trường Lamar tạo ấn tượng lâu dài trong thế giới nghệ thuật

Trong ấn bản “I am HISD” tuần này, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác trong nhóm, chúng tôi nói chuyện với cựu học sinh tốt nghiệp trường Trung Học Lamar là Marsha Dorsey-Outlaw về cách bà trở nên một nghệ sĩ chuyên nghiệp, điều gì lôi cuốn bà làm việc với trẻ em, và quý vị có thể tìm thấy đồ án sắp tới của bà ở đâu.

Bà tốt nghiệp trường Lamar mãi từ năm 1981. Lần đầu tiên khi nhận biết là muốn trở nên một nghệ nhân, lúc ấy bà bao nhiêu tuổi?

Nghệ thuật luôn luôn là một lối thoát cho tôi, nhưng mãi cho đến sau trung học tôi mới biết là mình có thể sinh sống về nghệ thuật. Tôi dành cả mùa hè để đi thăm Đông Âu qua chương trình AIFS vả mua các vật liệu nghệ thuật trong hành trình đó. Tôi vẽ phác nhiều và dùng mầu nước. Tại một thời điểm, tôi ở Salzburg và hết tiền, nên tôi quấn chiếc áo chung quanh đầu tôi và nói với một số du khách rằng tôi đến từ Tobago, và bán cho họ hai tấm tranh. Đó là một đột ngột lớn lao. Tôi làm việc bán thời gian ở Đại Học Houston như một nhân viên du lịch, và cạnh đó, tôi vẽ trên quần áo và được nhiều tiền hoa hồng và bán hàng. Tôi nghĩ đó là lần đầu tiên tôi biết rằng diện thương mại của nghệ thuật là điều có thể.

Hành trình một nghệ sĩ của bà biến hóa thế nào? Bà có học về nghệ thuật ở đại học không?

Tôi học từ sớm, nhưng sau đó từ giã và khởi sự làm việc. Tôi không đi học trở lại cho đến khi ly dị vào năm 2000, nhưng trong thời gian đó, sự giáo dục của tôi có một chút … tự học, có thể nói như vậy. Tôi kiếm được ba năm làm việc nội trú ở Bảo Tàng Viện Nghệ Thuật, Houston, trong 1990, và sau cùng nó kéo dài đến 10 năm. Trước đó, tôi làm việc với “Texas Commission on the Arts” và “Michelle Barnes’ Community Artists Collective”. Lúc ấy, tổ chức này chỉ được biết đến là “Barnes-Blackmon Gallery” và tọa lạc trong hành lang của “Ensemble Theatre”. Đó thực sự là một cộng đồng giáo dục.

Các bức tranh của bà chính yếu là loại tranh khảm và bích họa. Những loại nghệ thuật đó hấp dẫn bà thế nào? Bà có vẽ trong loại khác không?

Những đồ án lớn hơn của tôi là thiết kế bích họa, đôi khi nó nhiều tham vọng và mất vài tháng để hoàn tất, tuy tôi thích sơn và vẽ trên giấy. Điều tôi rất thích về bích họa và kiểu cách mà tôi thấy thích làm là đúc các vật nổi. Nó làm cho tranh sống động hơn là một tấm khảm dẹp.

Tôi cũng thường thích nghệ thuật trang hoàng – như đằng sau một chiếc ghế hay đường cong của một tay càm trên ly trà cổ. Nó là sự kết hợp giữa hình thể và chức năng, về sự bền bỉ và cùng lúc là sự thanh tao, về sự vững chắc nhưng dễ vỡ. Tôi vẽ tranh khảm là vì một nhiệm vụ, và lúc đầu là một loại kinh nghiệm, nhưng cả hai đều là một cách để diễn tả qua những tượng ý và kiểu mẫu mà không quá nhàm chán.

Tổ chức Collective (Community Artists Collective) có nhắc đến sự đóng góp của bà cho Peggy Park trong Khu Ba, và có tấm hình cho thấy bà đứng trước một thiết kế được gọi là “Vigango’s Stoop.” Bà có thể nói cho tôi biết một chút về các đồ án đó không? Viễn ảnh của bà là gì cho những đồ án đó?

Tôi thường bị say mê bởi sự nguyên thủy khác thường của những điều bình thường, do đó tôi tìm cách đưa thêm nhiều những điều này vào nếu có thể. Tỉ như, ấn tượng về cái ghế đẩu, là một vật phổ thông để người mẹ làm cho đứa con. Và trong khi một số người có thể nghĩ về một cái cuốc của người Phi châu như một vật của người Mỹ, một cái lược được khắc là phần của nghi thức đi qua của một thằng bé trong những vùng Phi Châu nào đó. Không có cái nào thì độc đáo cho một văn hóa riêng biệt, nhưng các biểu tượng mang nhiều trọng lượng. Giống như một tấm vải kente, một số người chỉ đem ra mặc vào những dịp nào đó, nhưng ở một điểm, quý vị có thể thấy những khuôn mẫu trên các y phục này và chúng nói lên một câu chuyện. Người ở đây có thể đánh nhau với người ở bên kia, nhưng quý vị có nhận thấy là những biểu tượng này được dùng trong cùng ý nghĩa không? Nghệ thuật là đường chỉ chung của quá nhiều văn hóa.

Bà đã vẽ các bích họa với trẻ em ở Nữu Ước, là điều hợp viên chương trình cho “Too Cool to Smoke” của MD Anderson, và dậy các lớp qua “Young Audiences of Houston”. Điều gì giữ bà tiếp tục làm việc với người trẻ?

Mẹ tôi, trong một cách kỳ quái, đặt một lời nguyền trên tôi. Khi tôi rất nhỏ, bà và ngoại của tôi thường giữ trẻ rất nhiều, do đó, luôn luôn có những đứa nhỏ chung quanh. Mẹ tôi cũng là một người tình nguyện chương trình Head tại trường Blackshear ES, và tôi nghĩ lòng yêu thích dậy học của bà đã ảnh hưởng đến tôi, bởi vì bà nói tôi luôn luôn nói bà mau lên và mặc quần áo cho tôi vào buổi sáng, vì “tụi con nít sẽ đến đây ngay bây giờ” – như thể tôi phải chuẩn bị lớp học! Bà thường nói tôi sẽ là một cô giáo, và bà nói đúng. Bà đã thấy điều đó trong tôi. Tôi vẫn yêu thích việc học và yêu thích chia sẻ điều đó. Tôi yêu thích kinh nghiệm tự khám phá, và không có cách nào tốt hơn để thấy điều đó hơn là hàng đầu lớp. Nó thật đẹp.

Bà có đang làm việc trên bất cứ gì với HISD ngay bây giờ không?

Có—công viên SPARK tại trường Tiểu Học Piney Point. Nó sẽ có một chuỗi hàng cột, hứng khởi từ Hy Lạp. Một trong những huấn luyện viên thể dục thực sự can dự với “Marathon Kids”, và tôi rất thích toàn bộ ý tưởng về thể dục calisthenics. Nó tôn trọng thân thể con người và điều kiện của thân thể mà không dùng đến máy móc. Ngay cả chữ Hy Lạp này có nghĩa xinh đẹp và sức mạnh, và trong kiến trúc Hy Lạp, amphorae hydriai—các loại bình đựng dầu và nước—diễn tả môn thể thao. Tôi vui thích điều đó, làm việc với các em để biết những hình thức thể dục nào được vẽ trên tường. Tôi hy vọng công viên này sẽ hoàn tất trong mùa hè này.

Gặp nữ cảnh sát Á Đông đầu tiên của Sở Cảnh Sát HISD

Đã được vài tháng kể từ khi Minh Nguyệt “Nicky” Trần tuyên thệ là một sĩ quan cảnh sát cho Sở Cảnh Sát của Khu Học Chánh Houston. Hiện làm việc tại trường Trung Học Chavez, người tốt nghiệp Đại Học Houston đã làm lịch sử khi trở nên sĩ quan cảnh sát Á Đông đầu tiên của HISD. Cô Trần nói cô vẫn giữ lời hứa khi làm cảnh sát cho cộng đồng và giúp cho học sinh và nhân viên được an toàn hàng ngày. Cô nói về người đã hứng khởi cô gia nhập Sở Cảnh Sát HISD, và một số kinh nghiệm kể từ khi tham gia sở cảnh sát trường công lập nổi tiếng quốc gia.

Cho đến bây giờ cô thích ứng như thế nào?

Tôi thích lắm. Trước khi trở thành một sĩ quan cảnh sát, tôi phải là một sĩ quan hòa bình. Do đó, tôi hiện diện và luôn vui vẻ, người ta dễ đến với tôi hơn.

Cô làm gì trước khi trở thành một sĩ quan cảnh sát?

Thực sự tôi là một đại diện bán thuốc tây.

Đó là sự thay đổi lớn! Cô có cho đó là một khác biệt hay thay đổi chính khi cô trở nên một sĩ quan cho sở cảnh sát HISD không?

Có, nhiều người đến với tôi hơn, và tôi đoán đó là vì bộ đồng phục. Đôi khi, các học sinh không muốn đến gần các sĩ quan vì chúng nghĩ có thể gặp khó khăn hay sẽ bị bắt. Nhưng với tôi, tôi có thể nói chuyện với các học sinh về sinh hoạt hàng ngày và hỏi, “Ngày hôm nay thế nào?”, hay “Hôm nay em có vẻ đàng hoàng!”

Cho tôi biết một ngày ở trường thường lệ thì như thế nào, hoặc có thể không nhất thiết là một ngày “thường lệ”?

Thực sự không có một ngày thường lệ ở trường. Tôi không thích khi người ta nói đó là một ngày bình thường. Tôi luôn phải cảnh giác như cùng lúc phải thân thiện. Mỗi ngày thì khác nhau.

Ai là người ảnh hưởng đến cô?

Anh của tôi (Sgt. Tridung Tran) là một sĩ quan cảnh sát. Có lẽ anh là người ảnh hưởng nhiều nhất đến tôi. Anh ta là hạ sĩ tuần tiểu [cho sở cảnh sát HISD].

Điều đó như thế nào? Có khi nào anh em xích mích không?

Có! Luôn luôn có xích mích vì anh ta lớn hơn, nên anh ấy có quyền trên tôi vì tôi trẻ hơn. Và khi chúng tôi đi làm, anh vẫn có vị thế cao hơn, nhưng chắc chắn hơn vì anh ta là một hạ sĩ. Tôi tôn trọng anh vì lý do đó.

Có phải anh ấy là người nói với cô vào sở này, hay cô nhìn đến anh ta và thấy đó là điều cô có thể làm?

Anh ấy luôn nói tôi thân thiện và tôi cần phải mạnh bạo hơn. Anh ấy giới thiệu tôi vào cảnh sát vì anh nói sở này là về cảnh sát cộng đồng. Chúng tôi có thể cứng rắn, nhưng vì tôi có thái độ dễ thương, người ta đến với tôi dễ hơn và điều đó thuận lợi cho tôi.

Tôi nghe rằng cô bị gẫy chân khi mới vào sở này. Điều gì xảy ra vậy?

Khi tôi đang làm việc ở trường Worthing High School. Tôi cố xua đuổi một vài con chó dữ để xa học sinh và nhân viên xây cất. Tôi cầm cây gậy trong tay sẵn sàng. Khi tôi xua chúng đi, nhưng vì đất gồ ghề vì đó là chỗ xây cất nên tôi bị vấp ngã và gẫy chân. Tôi nghỉ việc khoảng ba tuần, nhưng tôi vẫn khỏe. Tôi trở lại trường Worthing để làm việc hơn nữa.

Cô có cảm thấy bị áp lực khi là nữ cảnh sát viên Á Đông đầu tiên trong sở này không?

Tôi phải hiện diện nhiều hơn và thái độ tốt hơn. Tôi là đá lót đường cho nhiều người. Nhiều nữ học sinh ở Chavez đây thấy tôi và đến với tôi hỏi làm thế nào tôi trở thành một nữ sĩ quan cảnh sát vì chúng thích vậy. Chúng chưa bao giờ thấy một nữ cảnh sát quá thận trọng.

Lời khuyên nào cô sẽ cho học sinh trường Chavez để các em có thể muốn đi vào ngành công lực?

Tôi sẽ nói các em phải tích cực. Các em phải cứng rắn vì nó rất đòi hỏi. Qua cách nói chuyện, người ta phán đoán em, do đó em phải thận trọng. Sự hiện diện của em thì quan trọng vì qua cách em đối xử với người khác, họ sẽ thấy điều đó trong con người em.

Cô có những dự tính nào về tương lai trong ngành công lực này không?

Tôi sẽ ở trong ngành công lực này vì tôi thích công việc cảnh sát cộng đồng. Chúng tôi can dự nhiều với học sinh, cộng đồng và phụ huynh. Điều chúng tôi thi hành thì phản ánh cách phụ huynh thấy các sĩ quan chúng tôi.

Hãy gặp Jake Breier, người ‘Career Cowboy’ của HISD

Trong tuần này ấn bản “I Am HISD”, để đề cập đến những học sinh, cựu học sinh, nhân viên và các phần tử khác của học khu, chúng tôi nói về Jake Breier và tại sao ông trở nên “Career Cowboy” của học khu, ông đã học được điều gì về cách quản lý những mong đợi qua y phục, và những thay đổi mà người ta mong sẽ thấy trong chương trình năm nay.

Hãy khởi sự với điều căn bản. “Career cowboy” là gì và người ấy làm gì?

Căn bản, tôi thi hành hai điều: trình bầy (về những ngành nghề tương lai) và các trạm sinh hoạt. Phần trình bày thường gồm thông tin và âm nhạc, nhưng mới đây chúng tôi có được cỗ máy (robot) giống như cỗ máy một vài trường trung học nhận được năm qua. Cỗ máy của tôi mầu xanh dương, và đôi khi tôi đưa nó ra để nói về kỹ sư và thảo chương trình. Các em thích lắm.

Các trạm sinh hoạt là cảm nghiệm thực hành. Các em đến xem để biết một thợ hàn thì như thế nào, thợ đào xới, chuyên viên chăm sóc sức khỏe, và vân vân khi cảm nghiệm với điện và những điều khác. Tại trạm “robotics-in-action” (cỗ máy hoạt động), thí dụ, các em thấy một công việc được hoàn tất thế nào với các cánh tay của cỗ máy. Nhiều thứ giống như trò chơi liên tưởng đến việc đọc sách và toán và làm thế nào những điều đó dẫn đến ngành nghề.

Làm thế nào ông lại sống với công việc này? Quá khứ của ông là gì?

Tôi thực sự khởi đầu công việc này ngay khi xong đại học. Tôi sinh trưởng ở Houston. Tôi đã theo học các trường Poe Elementary, Lanier Middle School, và tốt nghiệp trung học từ trường Challenge Early College High School năm 2009. Nhờ kinh nghiệm đó, tôi có thể tốt nghiệp đại học sau hai năm và tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Sở Chuẩn Bị Ngành Nghề tìm kiếm một người biểu diễn và nhạc sĩ, và tôi lấy môn chính là âm nhạc và nhân văn tại Đại Học Washington ở Seattle. Tôi vẫn còn chơi nhạc.

Chương trình “Career Cowboy” có được bao lâu rồi?

Từ mùa xuân 2012.

Và bao nhiều lần trình diễn của ông trong hai năm qua?

Tôi đã đến thăm khoảng 30 trường khác nhau, một số trường nhiều hơn một lần. Chúng tôi có được ý kiến phản hồi rất tốt, nhưng chúng tôi sẽ bắt đầu thăm dò ý kiến trước và sau để có thể cải tiến hơn nữa.

Ông mặc y phục này khi trình diễn phải không?

Phải. Nhưng tôi thay đổi một chút, bởi vì tôi thấy rằng nếu tôi mặc y phục của bác sĩ, các em nghĩ tôi chỉ nói về vệ sinh hàm răng. Do đó, bây giờ tôi giữ y phục của cowboy.

Ông hát những bài về nhiều ngành nghề khác nhau trong phần trình diễn. Đây là bài ông thích nhất và lời đó như thế nào?

Tôi thích bài “Mr. Handyman,” mà vừa được viết lại thành “Mr. Sandman.” Chúng tôi dùng bài thật cũ Americana, giống như “I Saw the Light.”

Đây là lời của bài “Mr. Handyman”:

Ông Handyman, hãy làm cho cháu chiếc xe. Chiếc xe có bốn bánh để nó đi xa. Hãy sửa dàn nhún, để nó khỏi bị lật. Và bộ máy V-8 của hãng General Motors

Ông. Handyman, cháu muốn một chiếc xe hơi. Hãy kiểm soát dầu và bánh xe. Hãy chớp đèn, Ông Handyman, hãy làm cho cháu một ước mơ!

Ông làm gì trong những tháng mùa hè, khi trường đóng cửa? Ông có công việc nào khác không?

Lãnh vực chính của tôi là “Career Cowboy/Ready Wagon”, nhưng nếu chúng tôi (Sở Kỹ Thuật & Ngành Nghề) có sinh hoạt gì sắp tới, tôi hỗ trợ rất nhiều. Mới đây, tôi đưa ra một học trình mới, vì xe buýt sẽ là loại mới năm nay. Chúng tôi cố gắng hoàn tất mọi thứ trước khi trường bắt đầu. Centerpoint bảo trợ việc bọc nhựa và làm lại sàn nhà, và Houston Museum of Natural Science cho chúng tôi một số bàn ghế.

Với tư cách nhà giáo dục, một điều mà ông biết về chương trình Career Cowboy/Ready Wagon là gì?

Đó là hoàn toàn miễn phí. Những gì họ cần làm là gửi email cho tôi, điền đơn, và sau đó xếp đặt chuyến viếng thăm.

Để biết thêm về chương trình Career Cowboy, vui lòng xem bài liên hệ này hoặc vào trang mạng Career & Technical Education.

Quản lý mới của “Energy & Sustainability” có đồ án tiết kiệm năng lượng lớn cho HISD

Trong tuần này, mục “I Am HISD”, để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác của HISD, chúng tôi nói chuyện với người quản lý mới của Energy & Sustainability là Kellie Williams về kinh nghiệm của bà khi ở học khu Fort Bend ảnh hưởng đến các quyết định ở đây, là nỗ lực có thể duy trì trong khu học chánh này, và điều gì ở chân trời cho HISD về các khởi xướng “lục hóa”.

Bà tham gia HISD vào thắng Năm làm quản lý mới cho  “Energy & Sustainability. Hướng đi của bà là gì cho sở đó trong những năm sắp tới?

Tôi muốn nhìn thấy HISD trở nên một tập thể dẫn đầu trong cách quản lý môi trường, tham dự trong vào khởi xướng về năng lượng, và được nổi tiếng toàn quốc vì thành tích ngoại hạng.

Chúng tôi cũng sẽ khởi sự một kế hoạch chính về năng lượng, và đưa một số nhà cố vấn và kỹ sư để nhận biết và giải quyết những khiếm khuyết khởi sự từ năm nay với một cách tiếp cận thực sự táo bạo. Trước hết họ sẽ thu thập dữ kiện, tỉ như cách sử dụng tiện ích và tỉ lệ số cửa sổ và tường, sau đó thu thập thông tin về loại cơ sở, tỉ như mức độ ánh sáng, nhiệt độ và độ ẩm. Mục tiêu là để hoàn tất việc điều tra toàn bộ và nhận biết những cơ hội tiết kiệm.

Cho đến tháng Bẩy 2013, HISD có 17 trường được xác nhận LEED và trên 13 trường nữa đang chờ chứng nhận này. Con số đó có thay đổi không, và các mục tiêu ngắn và dài hạn của học khu là gì trong lãnh vực đó?

Mục tiêu của tôi là để nhận ra sự cải tiến năng lượng của mỗi trường. Hiện thời, các cơ sở loại LEED chỉ bởi chương trình bông phiếu của HISD, nhưng nằm trong kế hoạch chính về năng lượng, chúng tôi sẽ tìm kiếm chứng nhận LEED hoặc Energy Star cho các cơ sở hiện thời; và nếu một cơ sở không hội đủ điều kiện cho cả hai điều này, tối thiểu chúng tôi sẽ nhận biết để cải tiến nói chung.

Sở Chuyên Chờ HISD được nhận biết nhiều lần vì tính cách lâu dài, tỉ như những nỗ lực giảm bớt chất thải khi đổi sang các xe buýt dùng nhiên liệu dầu cặn sinh vật hay khí đốt, và thi hành chính sách không nổ máy khi dừng xe lâu. Có những nỗ lực nào khác đang tiến hành trong học khu mà người ta có thể không biết đến?

Chúng tôi sẽ khởi sự một chương trình mới rất phấn khởi về năng lượng vào 1 tháng Mười, trong đó các trường ganh đua nhau giảm bớt sự tiêu thụ năng lượng. Chúng tôi hợp tác với chương trình Eco-Schools của National Wildlife Federation, và các trường có thể kiếm được đến $1,300 tiền thưởng vào cuối chương trình, là 1 tháng Ba.

Chúng tôi còn nói về mua điện loại tiết kiệm qua “Request for Proposals” (RFP), thay các đèn loại LED trong các lớp và vô số cải thiện về tư bản. Đặc biệt trong những trường hợp có điều gì đó cần được cập nhật, chúng tôi sẽ dùng những thay thế có hiệu năng cao, và phần thưởng là, chúng tôi được thưởng từ CenterPoint khi làm điều đó.

Trong chức vụ sau cùng của bà ở Fort Bend ISD, bà là quản lý năng lượng và HVAC. Kinh nghiệm đó sẽ giúp bà thế nào trong vai trò mới ở đây?

Ở Fort Bend, chúng tôi được nhận biết bởi cơ quan Bảo Vệ Môi Sinh (Environmental Protection Agency) vì giảm bớt 20 phần trăm hay hơn năng lượng dùng tại ba trường chỉ trong một năm khi sử dụng các phương cách ít hay không tốn phí, và là một học khu, chúng tôi đi từ một học khu bết nhất vùng Houston sang học khu tốt nhất.

Tôi được đưa đến đây để thi hành cùng loại chiến thuật trong HISD, nhưng ở đây, tôi cảm thấy chúng ta được trang bị tốt hơn để có ảnh hưởng lớn hơn. Chúng ta từng có một nhóm kỹ sư, cố vấn vững mạnh, và những người lưu tâm để giải quyết những khiếm khuyết trong học khu này. Tôi thấy phấn khởi.

Chiều hướng nào bà nhận thấy sau này mà bà muốn đưa vào HISD?

Tôi muốn gia tăng ý thức rằng mỗi học sinh và nhân viên có góp phần trong tổng số sử dụng. Tôi hình dung ra các quán tại mỗi trường, nó cho thấy sự tiêu thụ năng lượng thực sự, điều đó biến thành điều gì có ý nghĩa, giống như bao nhiêu cây chúng ta tiết kiệm được.

Khi quý vị nghe nói, “Ô, cái đó tiết kiệm một kílô điện,” không ai thực sự biết điều đó có nghĩa gì. Tôi muốn người ta có điều này ngay trong tầm tay, do đó, họ có thể thấy những gì trường đang làm và những gì họ tiêu thụ. Tôi nghĩ điều quan trọng là phải minh bạch với cộng đồng. Nó là trách nhiệm của chúng ta, và tôi muốn thông tin đó lúc nào cũng sẵn sàng.

Tôi biết bà mới chỉ một vài tháng, bà còn chân ướt chân ráo, nhưng nếu bà muốn nói một điều với những ai lưu tâm về năng lượng của HISD và chương trình bảo trì ngay bây giờ, đó sẽ là điều gì?

Đây chỉ là khởi đầu. Chúng tôi sẽ khởi sự một số khởi xướng rất lớn để khích lệ học sinh và nhân viên tham dự. Đó là một cơ hội hiiếm có mà mọi người có thể trở nên một người lãnh đạo trong việc quản lý môi trường. Chúng tôi sẽ thêm sức cho họ để thách đố nhau hãy giảm bớt sự tiêu thụ năng lượng của HISD. Đó là một biến chuyển lớn về văn hóa mà chúng tôi đang bắt tay.

Gặp học sinh lớp 12 trường North Forest là người đã có chương trình phát thanh trên KCOH

Trong tuần này, mục “I am HISD”, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác trong khu học chánh, Joseph Vaughns, học sinh lớp 12 trường Trung Học North Forest High School nói về cách anh khởi sự chương trình phát thanh trên đài KCOH 1230 AM, mà sự khó khăn đời sống được coi là một chúc lành, và dự định của anh sau khi tốt nghiệp.

Em điều khiển chương trình “Generation Next” vào sáng thứ Bẩy trên đài KCOH 1230 AM. Làm thế nào một học sinh lớp 12 có thể điều khiển chương trình phát thanh của riêng mình?

Em khởi sự một đài phát thanh khi lớp tám. Em học cách điều khiển khi là một “deejay” và thực hiện chương trình thứ bẩy gọi là “Person to Person” với Lisa Berry-Dockery.

Thời gian trôi qua và các chủ nhân của đài thay đổi; họ không còn cần đến em nữa. Họ nói sẽ gọi em khi họ cần, và hiển nhiên, họ đã thi hành. Vào sáng thứ Bẩy nọ, em nhận được điện thoại nói em đến đài vì họ cần một người tạm thời vào buổi sáng. Em nhận việc ấy khoảng hai thứ Bẩy và họ hỏi em có thích giữ một vai trò không. Em đã ở đó từ lúc ấy.

Nói cho tôi biết một chút về Generation Next. Em đã thực hiện chương trình đó bao lâu và phát thanh đầu tiên khi nào? Nó được trình bày như thế nào?

Generation Next từng phát thanh kể từ tháng Năm 2013. Nó được thiết kế nhờ âm nhạc ngày nay. Cho đến bây giờ, em là người điều khiển duy nhất. Em chơi nhạc, nói về thời tiết, và thảo luận về các đề tài trong kỹ nghệ giải trí hiện thời.

Tôi biết em còn sản xuất hai chương trình khác cho KCOH ngay sau phần của em được phát thanh. Tên các chương trình đó là gì và nói về điều gì?

Em thực hiện Tre’ Vibration, là một tờ báo thảo luận về các đề tài ngày nay. Em cũng làm chương trình Kids’ View, là một hội luận cho trẻ em.

Em sẽ tốt nghiệp trường North Forest High School vào mùa xuân 2015. Em dự tính gì sau khi ra trường? Em sẽ theo đuổi một bằng cấp hay một sự nghiệp trong phát thanh không?

Em sẽ tiếp tục việc học về “Business and Communication”. Em dự tính theo hai ngành chính, nhưng hiện thời em chưa quyết định trường nào, em vẫn còn suy nghĩ về những lựa chọn.

Tôi được biết là em đã theo học trường Đại Học Cộng Đồng và được giới thiệu vào câu lạc bộ danh dự của trường. Em lấy các lớp ấy khi nào và điều gì khiến em làm như vậy? Em đã có được bao nhiêu tín chỉ cho đến nay?

Hiện em có 12 giờ với số điểm trung bình là 3.6. Em đang lấy thêm, khi hiện theo học sáu tín chỉ giờ vào lục cá nguyệt này. Em khởi sự theo Đại Học Cộng Đồng khi em thấy đó là một cơ hội để kiếm được tín chỉ đại học trong khi còn ở trung học. Em được là phần tử mới của câu lạc bộ danh dự hôm 8 tháng Chín.

Có những sinh hoạt nào khác của em trong NFHS?

Em là một phần tử của nhóm diễn hành trong ba năm, nhưng vì bài vở trong HCC, em phải ngừng tham dự. Em cũng ngừng tham dự tổ chức đại diện học sinh, vì em không thể đến học sau khi tan lớp. Em hiện trong tổ chức “National Honor Society” và ca đoàn ở NFHS. Khi có thời giờ, em làm việc với các học sinh trong ban nhạc vào một số ngày sau khi tan học. Em còn là một tuyển sinh phó tế trong nhà thờ.

Người cho tôi biết về em nói rằng em phải vượt qua một số trở ngại để thành công. Họ muốn nói gì?

Cha em chết khi em ở lớp 11 và mẹ em phải làm hai việc để nuôi gia đình. Thật khó xếp đặt sinh hoạt theo thời khóa biểu bận rộn của mẹ em. Ngoài điều này, những khó khăn – tỉ như phải quyết định lấy những môn nào ở HCC – thực sự là một chúc lành.

Thần ái tình đánh trúng lớp học trường Lockhart ES: một câu chuyện tình của HISD

Trong tuần này, mục I am HISD, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác của nhóm, chúng tôi nói chuyện với Điều Hợp Viên Magnet trường Tiểu Học Harvard là Jennifer Moore về sự kiện bà gặp ông chồng (Tom Day, hiệu trưởng trường Travis), tại sao bà nhảy vọt từ việc dậy học trong lớp vào ban quản trị, và hai là người kế tiếp trong gia đình bà sẽ đi vào nghề dậy học.

Tôi nghe rằng vợ chồng bà là một câu chuyện có thực trong HISD. Hãy cho tôi biết chút ít về điều đó.

Chúng tôi gặp nhau năm 2002 trong trường Tiểu Học Lockhart. Tôi là một giáo chức lớp một và chồng tôi, Tom Day, được bổ nhiệm đến trường Lockhart để lấy chứng chỉ Certification Program (ACP) Field Week. Tuần lễ ấy, Tom được chỉ định đến lớp của tôi, cùng với một ACP khác. Sau đó vào mùa hè, anh được thuê là giáo chức lớp một tại trường Lockhart và tôi được giao cho công việc dìu dắt anh ấy – lúc ấy đó là một công việc ba năm.

Lúc nào đó trong quãng thời gian này, chúng tôi đi từ đồng nghiệp đến bạn hữu. Khi chúng tôi khởi sự hẹn hò, tôi được thuyên chuyển sang trường Tiểu Học Garcia. Tom và tôi kết hôn năm 2006 và một trong những phù dâu là giáo chức trường Lockhart. Cô ấy vẫn dậy học trong HISD.

Vui quá! Chồng bà có còn dậy học ở đó không?

Không. Tom hiện thời là hiệu trưởng năm đầu tại trường Tiểu Học Travis. Trước đó, anh là một hiệu phó tại trường Trung Học Black. Chúng tôi nghĩ thật buồn cười khi hiện nay chúng tôi làm việc chỉ cách nhau có một dặm.

Ái chà. Vậy ông ấy là hiệu trưởng còn bà là một giáo chức. Bà có thấy khó khăn khi không nói chuyện về trường lớp khi ở nhà không? Làm thế nào để bà quân bình điều đó?

Nhiều ngày dường như chúng tôi ăn uống, thở và ngủ nghỉ ở nhà như ở trường. Trong những ngày đầu chung sống, chúng tôi thường dành các buổi tối thứ Sáu để cùng nhau chấm bài. Ngày nay, chúng tôi vẫn còn tìm nhau để kiểm dùm bài vở hay ý kiến chuyên môn về một vấn đề. Con tôi thực sự giúp chúng tôi tìm thấy sự quân bình vào cuối tuần. Trong khi công việc ở trường vẫn phải hoàn tất, ưu tiên một của chúng tôi là gia đình. Chúng tôi cố hoạch định những buổi du ngoạn để thám hiểm Houston. Một số hoạt động tôi ưa thích là đi bộ, nghệ thuật, và địa điểm lịch sử.

Bà vừa mới kết thúc năm thứ mười bốn của giáo chức lớp một và năm thứ sáu tại trường Harvard Elementary, và trong năm 2013, bà được chọn là “Harvard’s Teacher of the Year” và là một trong 12 giáo chức vào chung kết cho “Teacher of the Year” của HISD. Nhưng vào mùa thu này, bà sẽ giữ chức vụ điều hợp viên magnet ở đó cho niên khoá 2014–15. Điều gì khiến bà quyết định nhận một vai trò quản trị, trong khi hiển nhiên là bà dậy học rất hay?

Tôi thực sự yêu nghề dậy học, nhất là khi thấy học sinh lớn lên qua nhiều năm. Khi niên khoá này kết thúc và tôi chuẩn bị từ giã các học sinh, tôi biết là tôi sẽ nhớ nhiều phần giáo dục này – những sự tương giao được hình thành trong lớp. Tôi cũng thích cơ hội lãnh đạo mà tôi có trong HISD: chia sẻ cách thi hành hay nhất trong lớp qua HU-LINC, viết học trình về Xã Hội Học, và gần đây nhất là hướng dẫn Rigor Institute. Tôi lớn mạnh nhờ những thách đố của các vai trò này đem đến cho tôi và cũng thấy rằng tôi thích giúp các giáo chức học hỏi và phát triển.

Tôi nghe rằng bà đang nuôi dưỡng thế hệ giáo dục mới ngay tại nhà. Có đúng không?

Đúng. Thế hệ mới đang trên đường. Con trai chúng tôi, Elliot, vừa mới xong lớp mẫu giáo tại trường Harvard và nói cháu muốn trở nên một giáo chức khi lớn lên.

Học sinh lớp 12 trường DeBakey HS cho thấy sự tận tụy phải như thế nào

Trong tuần này, mục I Am HISD, để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên và các phần tử khác của khu học chánh, một phần tử của Lớp 2014 là Edgar Avina nói về lý do tại sao em vẫn ở lại trường DeBakey dù em không thích y khoa; tại sao em có được tên cúng cơm là “Curious George”; và em hy vọng sẽ thành đạt được gì về chuyên môn.

Em thuộc khu vực trường Reagan High School, nhưng em chọn ghi danh trường DeBakey High School for Health Professions, tuy trường đó xa 7-dặm, mất 30 phút đạp xe hai lần mỗi ngày trong mọi loại thời tiết, chỉ vì xe buýt không đến sớm để em kịp lớp đầu tiên. Tại sao em không ở lại trường Reagan?

Lúc đầu, trường DeBakey rất phù hợp với các mục tiêu của em: em muốn trở thành một bác sĩ tim mạch, và còn gì tốt hơn là một trường trung học chuyên ngành y? Tuy nhiên, không lâu em nhận thấy rằng em là người vụng về, và sẽ là một bác sĩ khủng khiếp. Tuy ý thích y khoa của em đã phai nhạt từ lâu, em vẫn ở lại trường DeBakey vì một lý do: những người ở đây. Các giáo chức thì cởi mở và thân thiện không thể tin được. Thành phần học sinh là một loại tổng hợp mầu sắc và văn hóa. Trường DeBakey là một thế giới thu nhỏ, và em rất thích điều đó.

Tôi biết rằng bây giờ em thích về chính trị và hoạch định đô thị. Tại sao như vậy?

Em luôn ưa thích các cơ sở, cầu cống, và thành phố. Khi em ở Nữu Ước vào hè qua trong chuyến đi thăm các trường đại học nổi tiếng, em say mê hệ thống xe điện. Em đã đọc về hệ thống này và nóng lòng được thấy. Chân của em không theo ý em muốn, và cứ thế em theo đường của em để lại cả nhóm ở sau lưng. Họ bắt đầu gọi em là “Curious George” bởi vì sự tò mò của em luôn khiến em gặp khó khăn.

Em cũng lưu tâm đến sự bất quân bình ở thành phố lớn. Sau khi du lịch đến nhiều thành phố Hoa Kỳ (nhờ các chuyến đi thăm đại học miễn phí), em nhận ra rằng sự bất quân bình thật kinh khủng. Những dẫy nhà xiêu vẹo nằm bên cạnh những tòa nhà chọc trời lộng lẫy, và người không có xe hơi hay ngay cả chiếc xe đạp sống gần những người có đến hai hay ba chiếc xe hơi sang trọng. Em muốn tiếp tay giúp đỡ các khu xóm thoát cảnh nghèo, nghe rất lý tưởng.

Em đã quyết định theo học trường Yale University ngay khi em tham gia chương trình EMERGE vào năm qua, và bây giờ tôi nghe biết là em được cung cấp học bổng toàn phần ở đó. Ngoài sự hấp dẫn hiển nhiên của tiền học bổng, tại sao em chọn Yale?

Vì một điều, nó rất gần với thành phố Nữu Ước, mà em mơ ước thám hiểm. Và những sinh viên tháp tùng chúng em đi thăm trường thì rất lạc quan, nên em hình dung ra khi em ở đó, thu hút được nhịp sống sôi nổi. Điểm then chốt là điều em coi là một dấu hiệu từ trời. Thời tiết hôm ấy có nhiều mây và mưa suốt (trong chuyến đi), nhưng ngày chúng em đến Yale, trời quang đãng và nhiệt độ thật tốt.

Tôi biết là em đang làm việc bán thời gian trong khi phải chu toàn nhiệm vụ của các lớp Advanced Placement. Làm thế nào em có thể sinh hoạt dù ngủ rất ít?

Thực sự em chỉ làm việc khi ở lớp 11. Em nhận ra rằng em không có đủ thời giờ để vừa làm vừa hoàn tất các bài tập. Có nhiều học sinh giỏi trong trường đi ngủ lúc 10 hay 11 giờ, đó là điều khó cho em. Em thường thức đến nửa đêm để làm bài tập. Khi bài quá khó, em phải tìm đến một số điều em sáng chế. Được gọi là “textbook bashing”. Khi em không thể làm được bài, em nhặt một cuốn sách và đập mạnh vào đầu với hy vọng điều gì đó nảy ra. Dĩ nhiên, tất cả chỉ là nghĩa bóng; em không thực sự đập vào đầu để bị chấn thương.

Cho tôi biết điều gì đó về chính em mà người ta sẽ ngạc nhiên nếu họ biết.

Có lần em lái chiếc xe Aston Martin, như của James Bond. Em là một người quét dọn trong hãng Star Motorcars trong mùa hè 2012. Em làm việc rửa xe, và em phải lái xe đó. Sau đó, em chùi các vành bánh xe.

Quản lý vùng của CFS cho rằng sự thành công là nhờ Quy Luật Vàng

Trong tuần này, mục “I Am HISD”, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác, Quản Lý Dịch Vụ Xây Cất & Bảo Quản Cơ Sở trong vùng (và cựu học sinh Waltrip HS) là Barbara Mora nói về việc làm thế nào một lời khuyên của người hàng xóm đã đưa bà đến một sự nghiệp 35 năm với Nhóm HISD, tại sao bà rất tôn trọng những người cùng làm việc, và thảm kịch nào trong gia đình đã thúc giục bà tình nguyện cho tổ chức “Houston Livestock Show & Rodeo”.

Làm thế nào bà trở nên một nhân viên HISD? Tôi biết là bà bắt đầu làm việc ở đây ngay sau khi tốt nghiệp trường Waltrip High School, có đúng không?

Đúng. Tôi đã theo học các trường Stevens Elementary, Black Junior High, và Waltrip Senior HS. Tôi lớn lên ở  Houston và từ giã khi tôi kết hôn. Sau vài năm kết hôn, tôi trở về nhà, ly dị và có hai con. Tôi là một người mẹ đơn độc tìm kiếm một phép lạ. Người hàng xóm mới nghỉ hưu từ HISD, và ông đã mở cho tôi một cánh cửa. Sau cùng, cuộc đời đã đem cho tôi một cơ hội lớn để chứng tỏ chính mình và tôi thật cảm kích khi được cơ hội đó. Tôi khởi sự là một người xếp chương trình với $5.25 một giờ, nhưng tôi cảm thấy như trúng số độc đắc.

Chức vụ chính thức của bà là quản lý các hoạt động bảo quản cấp vùng, và bà trông coi ba người lãnh đạo nhóm và khoảng 320 người tại 82 trường/cơ sở khác nhau trong phía đông nam thành phố. Bà đã được thăng cấp bao nhiêu lần sau các năm?

Tôi đã được thăng cấp hay thay đổi chức vụ năm lần trong 35 năm ở đây.

Bà là người quý hiếm, từng sống trong cùng một khu vực của thành phố trong hầu hết cuộc đời bà. Điều đó đối với bà như thế nào, và bà nghĩ gì về những thay đổi mà bà từng chứng kiến trong Oak Forest sau nhiều năm, nhất là tại các trường?

Tôi yêu thích sự kiện là tôi sống trong cùng một căn nhà mà tôi đã lớn lên với tất cả những kỷ niệm. Nhưng tôi cũng thích là nhiều gia đình trẻ trở về khu vực này. Tất cả những xây cất mới là một thay đổi, nhưng tôi biết đó điều không thể tránh và cộng đồng của tôi đang thay đổi tốt hơn. Tôi có thể thấy tại sao giới xây cất chọn vùng này. Chúng tôi có hàng cây đẹp và khu xóm thân thiện. Các trường đang hoạt động tích cực để đưa trẻ em trong vùng trở lại.

Ở một thời điểm, HISD là một công việc của gia đình, với người chồng, cô con gái, và ngay cả người con trai của bà cũng hoạt động cho khu học chánh. Điều đó xảy đến như thế nào và tại sao nó hấp dẫn mọi người trong gia đình bà?

Chồng tôi, ông James, làm việc lâu giờ điều khiển các lớp lãnh đạo và an toàn cho nhân viên của ông – giống như các lớp huấn luyện chúng ta có ở đây. Ông nộp đơn và được thuê là huấn luyện viên kỳ cựu, mà ông rất thích. Ở một điểm, con gái tôi là y tá có chứng chỉ tại M.D. Anderson, nhưng nó muốn làm việc theo giờ để ở với các con, do đó nó bắt đầu làm việc tại trường T. H. Rogers. Đứa con trai của tôi bắt đầu làm việc như nhân viên mùa hè trong sở Furniture Warehouse khi nó ở cấp trung học. Sau đó nó bắt đầu làm việc trong sở Hazardous Materials trong khi theo học tại HCC để trở nên một thợ điện. Không may, chúng tôi mất cháu trong một tai nạn xe môtô năm 2011 khi mới 21 tuổi, nhưng tôi cảm thấy được an ủi bởi sự hỗ trợ và quý mến của những người trong học khu này. Nhiều người từng quen biết tôi khi mang bầu cháu và hỗ trợ tôi sau khi nó qua đời.

Một số người nói với tôi rằng, là một quản lý, bà rất được kính nể không chỉ bởi đồng nghiệp và các giám thị, nhưng còn bởi người dưới quyền. Chồng bà nói rằng đó là vì bà cởi mở, biết lắng nghe, và bà đặt câu hỏi để hiểu thật rõ trước khi hành động. Bà có đồng ý với điều đó không? Nếu không, bà cho rằng sự thành công ấy là nhờ bởi điều gì, và tại sao nó lại quan trọng đối với bà?

Tôi luôn cảm thấy rằng đối xử với người khác như tôi muốn được đối xử, là một phần quan trọng trong việc quản lý người khác. Sự tôn trọng không phải là một điều đòi hỏi, nhưng là điều đạt được. Tôi tập luyện người dưới rằng chúng ta không chỉ là người lau chùi – chúng ta thiết lập một môi trường. Mọi học sinh, giáo chức, và ban quản trị phải có một chỗ sạch sẽ, hấp dẫn để làm việc.

Tôi biết gia đình bà tham dự sinh hoạt với “Houston Livestock Show & Rodeo” trong một thời gian. Điều gì khiến bà thích làm như vậy lúc ban đầu, và điều gì khiến bà tiếp tục trở lại hàng năm?

Tôi từng tình nguyện trong ba năm, nhưng ông James đã tham dự trong khoảng 12 năm. Sau khi cháu Rich bị tai nạn tôi đã đứng lên. Mọi người ở đó vì chúng tôi, bởi vì cháu từng tình nguyện và tất cả họ nghĩ nhiều đến cháu. Bây giờ tôi thấy điều đó thực sự giúp các em vào đại học, tôi cảm thấy sung sướng thi hành phần của tôi.

Cựu học sinh trường Scarborough trở lại các lớp như một thầu khóan IT

Trong tuần này, mục I Am HISD, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác của Nhóm HISD, cựu học sinh Brandon Bonilla của trường Trung Học Scarborough nói về lý do nào anh đã nhận làm việc cho một công ty IT khi ở lớp 12, chứng chỉ kỹ nghệ nào anh có được trước khi tốt nghiệp, và khi trở về lớp như một thầu khoán của học khu thì điều đó như thế nào

Anh tốt nghiệp năm 2012 từ trường Scarborough High School’s Futures Academy, cú trọng đến điện toán Network and Computer Systems Administration. Lần đầu tiên khi anh lưu tâm đến điện toán là khi nào?

Tôi luôn thích điện toán. Tôi chưa bao giờ thực sự có cơ hội để làm việc với điện toán thật gần gũi như khi tôi ở trung học. Dĩ nhiên, tôi lấy các lớp điện toán ở tiểu học và trung học I cấp, nhưng họ chỉ dậy cách sử dụng căn bản, làm Power Points mà thôi. Mãi cho đến trung học II cấp tôi mới có cơ hội làm việc với máy điện toán.

Anh là phụ tá kỹ thuật cho Nolen Thorn suốt bốn năm trung học II cấp. Kinh nghiệm đó đã góp phần cho anh hôm nay như thế nào?

Nó giúp đỡ rất đáng kể. Khi là học sinh lớp chín, tôi biết rất ít về cách hoạt động của máy điện toán, hay các khả năng của máy nếu biết cách sử dụng. Làm việc với ông Thorn suốt bốn năm đã giúp tôi trong nhiều cách, từ cách biết bảo trì máy điện toán cho đến kiếm được một việc ở Netsync.

Ông Thorn nói khi anh mới đến trường Scarborough, anh biết rất ít về máy điện toán và hệ thống, nhưng khi lên lớp 11 anh đã làm việc độc lập. Làm thế nào anh có kiến thức mau chóng như vậy?

Tôi chỉ thi hành hết sức bất cứ công việc gì xảy đến. Tôi thích đương đầu với những sự việc, và điều đó giúp tôi học và biết mau chóng. Thực tập cũng giúp đỡ tôi. Tôi phải lập đi lập lại nhiều lần, do đó, sau một thời gian, ngay cả công việc khó nhất cũng có thể trở nên thuộc bản năng.

Bây giờ anh đang phục vụ như một sinh viên nội trú với NetSync, và làm công việc nâng cấp Windows 7 trên toàn học khu. Làm thế nào anh có được chức vụ đó? Và có kỳ dị không khi thiết kế dụng cụ trong các văn phòng của những người mà trước đây một vài năm anh coi họ là giáo chức?

Ông Thorn đã giúp tôi thực tập tại Netsync khi tôi ở lớp 12. Nếu không có ông ấy, tôi không biết bây giờ sẽ ra sao. Thật vi khi thấy lại những khuôn mặt quen thuộc khi tôi đến trường.

Tôi biết là anh kiếm được chứng chỉ kỹ nghệ là một chuyên viên Certified Autodesk AutoCAD trong khi còn ở Scarborough. Điều đó giúp ích cho anh như thế nào?

Tôi kiếm được chứng chỉ đó khi ở lớp 12, và nó đã giúp tôi rất nhiều khi tôi nộp đơn vào đại học. Nó còn tiết kiệm tài chánh cho tôi, và tôi rất cảm kích là tôi có cơ hội để lấy môn này khi ở trung học.

Hiện anh đang học để lấy bằng kỹ sư công chánh tại Đại Học Houston. Anh dự định gì sau khi tốt nghiệp?

Tôi hy vọng sẽ kiếm được một công việc trong công ty kỹ sư/kiến trúc sư ngay sau khi tốt nghiệp. Tôi hy vọng sẽ hoàn toàn độc lập và có thể giúp chính mình và gia đình, và có thể nói rằng tôi là người đầu tiên trong gia đình tốt nghiệp đại học và trở nên nguồn cảm hứng cho những người khác.