Trong “I am HISD” tuần này, đề cập đến các học sinh, nhân viên HISD, người cựu học sinh và nữ phái viên đài KHOU là Sherry Williams cho biết cảm tưởng khi lớn lên ở Khu Ba, cố gắng vào đoàn vận động viên trường Lamar, và chạy đua để đối phó với sự mất mát cá nhân.
Bàn lớn lên ở Khu Ba Houston gần Đại Học Texas Southern. Bà có những kỷ niệm này thời thơ ấu khi lớn lên trong khu vực lịch sử này không?
Tôi sử dụng TSU như một câu lạc bộ tư! Các anh em tôi và tôi dùng đường chạy bộ, dùng sân chơi quần vợt, và chúng tôi đạp xe quanh khu vực đại học này. Chúng tôi đi bộ từ nhà đến trường Tiểu Học Turner hàng ngày.
Là một học sinh, bà theo học trường Tiểu Học Turner, Trung Học Lanier, và Lamar – tất cả đều là trường HISD. Những cảm nghiệm độc đáo này bà có khi là một học sinh mà nó đã khuôn đúc bà như ngày hôm nay?
Khi tôi học ở Lamar, tôi cố vào nhóm vận động viên tuy rằng tôi biết mình không thích hợp với loại vận động viên này. Tôi không nổi tiếng, tôi không xinh đẹp. Tôi có đôi chân như tăm tre. Tôi nói, “Mình sẽ cố gắng thử để cho thấy rằng một thiếu nữ bình thường có thể làm điều đó.” Do đó tôi đã thử và đã đạt được! Tôi thực sự học hỏi nhiều về sự lãnh đạo và làm việc nhóm qua kinh nghiệm đó. Và nó còn cho tôi thấy rằng tôi không sợ khi phải trình diễn trước mặt đông người. Tôi vẫn làm công việc đó ngày nay.
Tại đài KHOU 11, bà có một chương trình được gọi “What’s Right” mà bà báo cáo những gì đang xảy ra trong cộng đồng. Đoạn nào bà nhớ nhất?
Một câu chuyện nổi bật là về cô Diane Tran, một học sinh danh dự. Cha mẹ cô ly dị và cô phải sống tự lập. Cô gặp khó khăn vì bỏ học nhiều, cô làm hai công việc, cô rất mệt mỏi, và quan toà tống cô vào tù vì tội trốn học. Tôi kể câu chuyện của cô, và nó lan tràn. Một số người khởi sự một quỹ, họ quyên được $100,000 cho cô. Đại Học Stanford mời cô đến vào mùa hè và tham dự trong hội nghị lãnh đạo và cấp cho cô một học bổng. Cô 17 tuổi, một học sinh lớp 12 năm nay, và cô không thể nào chịu nổi ý nghĩ phải đi xa, phải xa cách các em của cô. Tôi rất hãnh diện về câu chuyện đó.
Trong tháng Giêng 2011, bà chạy đua “half-marathon”. Bà cũng tham dự trong cuộc đi xe đạp MS-150 từ Houston đến Austin hàng năm. Động lực nào khiến bà tích cực trong thể dục?
Tôi khởi sự những cuộc chạy đua “half marathon” là vì buồn. Em trai của tôi bị ung thư ruột già và chỉ vài tháng sau nó chết, và đó là một chấn động. Để đối phó, tôi tiếp tục chạy. Tôi chạy và khóc, nó thật là một cảnh tượng. Vì vậy tôi chạy thật xa, như Forest Gump, và tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ chạy “half-marathon”. Tôi chạy để vinh danh em tôi. Và mùa hè qua, cha tôi chết vì ung thư tuyến tiền liệt, và vì thế tôi chạy lần thứ hai cho cả hai người.
Bà có lời khuyên gì cho học sinh HISD khi muốn đi vào lãnh vực truyền thông?
Nếu các em muốn đi vào lãnh vực truyền thông, hãy làm việc với bản tin học sinh, hãy đọc thông báo vào buổi sáng, và cảm thấy như thế nào. Đó là một nghề nghiệp mà, nhất là vào lúc ban đầu, có thể không ai cảm ơn – và tiền lương thì rất tệ lúc ban đầu. Và đôi khi, ở giữa sự nghiệp nó khủng khiếp, và vào lúc cuối nó vẫn còn khủng khiếp! Hãy gọi một đài và nói, “Đây là việc tôi muốn làm, tôi có thể ghé ngang không? Tôi sẽ không hỏi điều gì cho đến khi mọi sự trôi qua.” Họ có thể ngạc nhiên vì các em có gan để hỏi.