Học sinh lớp 12 trường DeBakey HS cho thấy sự tận tụy phải như thế nào

Trong tuần này, mục I Am HISD, để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên và các phần tử khác của khu học chánh, một phần tử của Lớp 2014 là Edgar Avina nói về lý do tại sao em vẫn ở lại trường DeBakey dù em không thích y khoa; tại sao em có được tên cúng cơm là “Curious George”; và em hy vọng sẽ thành đạt được gì về chuyên môn.

Em thuộc khu vực trường Reagan High School, nhưng em chọn ghi danh trường DeBakey High School for Health Professions, tuy trường đó xa 7-dặm, mất 30 phút đạp xe hai lần mỗi ngày trong mọi loại thời tiết, chỉ vì xe buýt không đến sớm để em kịp lớp đầu tiên. Tại sao em không ở lại trường Reagan?

Lúc đầu, trường DeBakey rất phù hợp với các mục tiêu của em: em muốn trở thành một bác sĩ tim mạch, và còn gì tốt hơn là một trường trung học chuyên ngành y? Tuy nhiên, không lâu em nhận thấy rằng em là người vụng về, và sẽ là một bác sĩ khủng khiếp. Tuy ý thích y khoa của em đã phai nhạt từ lâu, em vẫn ở lại trường DeBakey vì một lý do: những người ở đây. Các giáo chức thì cởi mở và thân thiện không thể tin được. Thành phần học sinh là một loại tổng hợp mầu sắc và văn hóa. Trường DeBakey là một thế giới thu nhỏ, và em rất thích điều đó.

Tôi biết rằng bây giờ em thích về chính trị và hoạch định đô thị. Tại sao như vậy?

Em luôn ưa thích các cơ sở, cầu cống, và thành phố. Khi em ở Nữu Ước vào hè qua trong chuyến đi thăm các trường đại học nổi tiếng, em say mê hệ thống xe điện. Em đã đọc về hệ thống này và nóng lòng được thấy. Chân của em không theo ý em muốn, và cứ thế em theo đường của em để lại cả nhóm ở sau lưng. Họ bắt đầu gọi em là “Curious George” bởi vì sự tò mò của em luôn khiến em gặp khó khăn.

Em cũng lưu tâm đến sự bất quân bình ở thành phố lớn. Sau khi du lịch đến nhiều thành phố Hoa Kỳ (nhờ các chuyến đi thăm đại học miễn phí), em nhận ra rằng sự bất quân bình thật kinh khủng. Những dẫy nhà xiêu vẹo nằm bên cạnh những tòa nhà chọc trời lộng lẫy, và người không có xe hơi hay ngay cả chiếc xe đạp sống gần những người có đến hai hay ba chiếc xe hơi sang trọng. Em muốn tiếp tay giúp đỡ các khu xóm thoát cảnh nghèo, nghe rất lý tưởng.

Em đã quyết định theo học trường Yale University ngay khi em tham gia chương trình EMERGE vào năm qua, và bây giờ tôi nghe biết là em được cung cấp học bổng toàn phần ở đó. Ngoài sự hấp dẫn hiển nhiên của tiền học bổng, tại sao em chọn Yale?

Vì một điều, nó rất gần với thành phố Nữu Ước, mà em mơ ước thám hiểm. Và những sinh viên tháp tùng chúng em đi thăm trường thì rất lạc quan, nên em hình dung ra khi em ở đó, thu hút được nhịp sống sôi nổi. Điểm then chốt là điều em coi là một dấu hiệu từ trời. Thời tiết hôm ấy có nhiều mây và mưa suốt (trong chuyến đi), nhưng ngày chúng em đến Yale, trời quang đãng và nhiệt độ thật tốt.

Tôi biết là em đang làm việc bán thời gian trong khi phải chu toàn nhiệm vụ của các lớp Advanced Placement. Làm thế nào em có thể sinh hoạt dù ngủ rất ít?

Thực sự em chỉ làm việc khi ở lớp 11. Em nhận ra rằng em không có đủ thời giờ để vừa làm vừa hoàn tất các bài tập. Có nhiều học sinh giỏi trong trường đi ngủ lúc 10 hay 11 giờ, đó là điều khó cho em. Em thường thức đến nửa đêm để làm bài tập. Khi bài quá khó, em phải tìm đến một số điều em sáng chế. Được gọi là “textbook bashing”. Khi em không thể làm được bài, em nhặt một cuốn sách và đập mạnh vào đầu với hy vọng điều gì đó nảy ra. Dĩ nhiên, tất cả chỉ là nghĩa bóng; em không thực sự đập vào đầu để bị chấn thương.

Cho tôi biết điều gì đó về chính em mà người ta sẽ ngạc nhiên nếu họ biết.

Có lần em lái chiếc xe Aston Martin, như của James Bond. Em là một người quét dọn trong hãng Star Motorcars trong mùa hè 2012. Em làm việc rửa xe, và em phải lái xe đó. Sau đó, em chùi các vành bánh xe.