Trong tuần này, mục “I Am HISD”, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác, Quản Lý Dịch Vụ Xây Cất & Bảo Quản Cơ Sở trong vùng (và cựu học sinh Waltrip HS) là Barbara Mora nói về việc làm thế nào một lời khuyên của người hàng xóm đã đưa bà đến một sự nghiệp 35 năm với Nhóm HISD, tại sao bà rất tôn trọng những người cùng làm việc, và thảm kịch nào trong gia đình đã thúc giục bà tình nguyện cho tổ chức “Houston Livestock Show & Rodeo”.
Làm thế nào bà trở nên một nhân viên HISD? Tôi biết là bà bắt đầu làm việc ở đây ngay sau khi tốt nghiệp trường Waltrip High School, có đúng không?
Đúng. Tôi đã theo học các trường Stevens Elementary, Black Junior High, và Waltrip Senior HS. Tôi lớn lên ở Houston và từ giã khi tôi kết hôn. Sau vài năm kết hôn, tôi trở về nhà, ly dị và có hai con. Tôi là một người mẹ đơn độc tìm kiếm một phép lạ. Người hàng xóm mới nghỉ hưu từ HISD, và ông đã mở cho tôi một cánh cửa. Sau cùng, cuộc đời đã đem cho tôi một cơ hội lớn để chứng tỏ chính mình và tôi thật cảm kích khi được cơ hội đó. Tôi khởi sự là một người xếp chương trình với $5.25 một giờ, nhưng tôi cảm thấy như trúng số độc đắc.
Chức vụ chính thức của bà là quản lý các hoạt động bảo quản cấp vùng, và bà trông coi ba người lãnh đạo nhóm và khoảng 320 người tại 82 trường/cơ sở khác nhau trong phía đông nam thành phố. Bà đã được thăng cấp bao nhiêu lần sau các năm?
Tôi đã được thăng cấp hay thay đổi chức vụ năm lần trong 35 năm ở đây.
Bà là người quý hiếm, từng sống trong cùng một khu vực của thành phố trong hầu hết cuộc đời bà. Điều đó đối với bà như thế nào, và bà nghĩ gì về những thay đổi mà bà từng chứng kiến trong Oak Forest sau nhiều năm, nhất là tại các trường?
Tôi yêu thích sự kiện là tôi sống trong cùng một căn nhà mà tôi đã lớn lên với tất cả những kỷ niệm. Nhưng tôi cũng thích là nhiều gia đình trẻ trở về khu vực này. Tất cả những xây cất mới là một thay đổi, nhưng tôi biết đó điều không thể tránh và cộng đồng của tôi đang thay đổi tốt hơn. Tôi có thể thấy tại sao giới xây cất chọn vùng này. Chúng tôi có hàng cây đẹp và khu xóm thân thiện. Các trường đang hoạt động tích cực để đưa trẻ em trong vùng trở lại.
Ở một thời điểm, HISD là một công việc của gia đình, với người chồng, cô con gái, và ngay cả người con trai của bà cũng hoạt động cho khu học chánh. Điều đó xảy đến như thế nào và tại sao nó hấp dẫn mọi người trong gia đình bà?
Chồng tôi, ông James, làm việc lâu giờ điều khiển các lớp lãnh đạo và an toàn cho nhân viên của ông – giống như các lớp huấn luyện chúng ta có ở đây. Ông nộp đơn và được thuê là huấn luyện viên kỳ cựu, mà ông rất thích. Ở một điểm, con gái tôi là y tá có chứng chỉ tại M.D. Anderson, nhưng nó muốn làm việc theo giờ để ở với các con, do đó nó bắt đầu làm việc tại trường T. H. Rogers. Đứa con trai của tôi bắt đầu làm việc như nhân viên mùa hè trong sở Furniture Warehouse khi nó ở cấp trung học. Sau đó nó bắt đầu làm việc trong sở Hazardous Materials trong khi theo học tại HCC để trở nên một thợ điện. Không may, chúng tôi mất cháu trong một tai nạn xe môtô năm 2011 khi mới 21 tuổi, nhưng tôi cảm thấy được an ủi bởi sự hỗ trợ và quý mến của những người trong học khu này. Nhiều người từng quen biết tôi khi mang bầu cháu và hỗ trợ tôi sau khi nó qua đời.
Một số người nói với tôi rằng, là một quản lý, bà rất được kính nể không chỉ bởi đồng nghiệp và các giám thị, nhưng còn bởi người dưới quyền. Chồng bà nói rằng đó là vì bà cởi mở, biết lắng nghe, và bà đặt câu hỏi để hiểu thật rõ trước khi hành động. Bà có đồng ý với điều đó không? Nếu không, bà cho rằng sự thành công ấy là nhờ bởi điều gì, và tại sao nó lại quan trọng đối với bà?
Tôi luôn cảm thấy rằng đối xử với người khác như tôi muốn được đối xử, là một phần quan trọng trong việc quản lý người khác. Sự tôn trọng không phải là một điều đòi hỏi, nhưng là điều đạt được. Tôi tập luyện người dưới rằng chúng ta không chỉ là người lau chùi – chúng ta thiết lập một môi trường. Mọi học sinh, giáo chức, và ban quản trị phải có một chỗ sạch sẽ, hấp dẫn để làm việc.
Tôi biết gia đình bà tham dự sinh hoạt với “Houston Livestock Show & Rodeo” trong một thời gian. Điều gì khiến bà thích làm như vậy lúc ban đầu, và điều gì khiến bà tiếp tục trở lại hàng năm?
Tôi từng tình nguyện trong ba năm, nhưng ông James đã tham dự trong khoảng 12 năm. Sau khi cháu Rich bị tai nạn tôi đã đứng lên. Mọi người ở đó vì chúng tôi, bởi vì cháu từng tình nguyện và tất cả họ nghĩ nhiều đến cháu. Bây giờ tôi thấy điều đó thực sự giúp các em vào đại học, tôi cảm thấy sung sướng thi hành phần của tôi.