Đã được vài tháng kể từ khi Minh Nguyệt “Nicky” Trần tuyên thệ là một sĩ quan cảnh sát cho Sở Cảnh Sát của Khu Học Chánh Houston. Hiện làm việc tại trường Trung Học Chavez, người tốt nghiệp Đại Học Houston đã làm lịch sử khi trở nên sĩ quan cảnh sát Á Đông đầu tiên của HISD. Cô Trần nói cô vẫn giữ lời hứa khi làm cảnh sát cho cộng đồng và giúp cho học sinh và nhân viên được an toàn hàng ngày. Cô nói về người đã hứng khởi cô gia nhập Sở Cảnh Sát HISD, và một số kinh nghiệm kể từ khi tham gia sở cảnh sát trường công lập nổi tiếng quốc gia.
Cho đến bây giờ cô thích ứng như thế nào?
Tôi thích lắm. Trước khi trở thành một sĩ quan cảnh sát, tôi phải là một sĩ quan hòa bình. Do đó, tôi hiện diện và luôn vui vẻ, người ta dễ đến với tôi hơn.
Cô làm gì trước khi trở thành một sĩ quan cảnh sát?
Thực sự tôi là một đại diện bán thuốc tây.
Đó là sự thay đổi lớn! Cô có cho đó là một khác biệt hay thay đổi chính khi cô trở nên một sĩ quan cho sở cảnh sát HISD không?
Có, nhiều người đến với tôi hơn, và tôi đoán đó là vì bộ đồng phục. Đôi khi, các học sinh không muốn đến gần các sĩ quan vì chúng nghĩ có thể gặp khó khăn hay sẽ bị bắt. Nhưng với tôi, tôi có thể nói chuyện với các học sinh về sinh hoạt hàng ngày và hỏi, “Ngày hôm nay thế nào?”, hay “Hôm nay em có vẻ đàng hoàng!”
Cho tôi biết một ngày ở trường thường lệ thì như thế nào, hoặc có thể không nhất thiết là một ngày “thường lệ”?
Thực sự không có một ngày thường lệ ở trường. Tôi không thích khi người ta nói đó là một ngày bình thường. Tôi luôn phải cảnh giác như cùng lúc phải thân thiện. Mỗi ngày thì khác nhau.
Ai là người ảnh hưởng đến cô?
Anh của tôi (Sgt. Tridung Tran) là một sĩ quan cảnh sát. Có lẽ anh là người ảnh hưởng nhiều nhất đến tôi. Anh ta là hạ sĩ tuần tiểu [cho sở cảnh sát HISD].
Điều đó như thế nào? Có khi nào anh em xích mích không?
Có! Luôn luôn có xích mích vì anh ta lớn hơn, nên anh ấy có quyền trên tôi vì tôi trẻ hơn. Và khi chúng tôi đi làm, anh vẫn có vị thế cao hơn, nhưng chắc chắn hơn vì anh ta là một hạ sĩ. Tôi tôn trọng anh vì lý do đó.
Có phải anh ấy là người nói với cô vào sở này, hay cô nhìn đến anh ta và thấy đó là điều cô có thể làm?
Anh ấy luôn nói tôi thân thiện và tôi cần phải mạnh bạo hơn. Anh ấy giới thiệu tôi vào cảnh sát vì anh nói sở này là về cảnh sát cộng đồng. Chúng tôi có thể cứng rắn, nhưng vì tôi có thái độ dễ thương, người ta đến với tôi dễ hơn và điều đó thuận lợi cho tôi.
Tôi nghe rằng cô bị gẫy chân khi mới vào sở này. Điều gì xảy ra vậy?
Khi tôi đang làm việc ở trường Worthing High School. Tôi cố xua đuổi một vài con chó dữ để xa học sinh và nhân viên xây cất. Tôi cầm cây gậy trong tay sẵn sàng. Khi tôi xua chúng đi, nhưng vì đất gồ ghề vì đó là chỗ xây cất nên tôi bị vấp ngã và gẫy chân. Tôi nghỉ việc khoảng ba tuần, nhưng tôi vẫn khỏe. Tôi trở lại trường Worthing để làm việc hơn nữa.
Cô có cảm thấy bị áp lực khi là nữ cảnh sát viên Á Đông đầu tiên trong sở này không?
Tôi phải hiện diện nhiều hơn và thái độ tốt hơn. Tôi là đá lót đường cho nhiều người. Nhiều nữ học sinh ở Chavez đây thấy tôi và đến với tôi hỏi làm thế nào tôi trở thành một nữ sĩ quan cảnh sát vì chúng thích vậy. Chúng chưa bao giờ thấy một nữ cảnh sát quá thận trọng.
Lời khuyên nào cô sẽ cho học sinh trường Chavez để các em có thể muốn đi vào ngành công lực?
Tôi sẽ nói các em phải tích cực. Các em phải cứng rắn vì nó rất đòi hỏi. Qua cách nói chuyện, người ta phán đoán em, do đó em phải thận trọng. Sự hiện diện của em thì quan trọng vì qua cách em đối xử với người khác, họ sẽ thấy điều đó trong con người em.
Cô có những dự tính nào về tương lai trong ngành công lực này không?
Tôi sẽ ở trong ngành công lực này vì tôi thích công việc cảnh sát cộng đồng. Chúng tôi can dự nhiều với học sinh, cộng đồng và phụ huynh. Điều chúng tôi thi hành thì phản ánh cách phụ huynh thấy các sĩ quan chúng tôi.