Thời thơ ấu khó khăn thúc giục viên chức huấn đạo đền ơn

Trong mục “I Am HISD” tuần này, để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và tình nguyện viên cũng như các phần tử khác trong khu học chánh, viên chức tập sự Juan Sorto nói về điều đã thúc giục anh trở nên một người Tình Nguyện của HISD, tại sao anh thích làm việc với học sinh trong vùng North Forest, và ai là người hứng khởi anh cố gắng trở nên vĩ đại khi còn nhỏ.

Anh đến HISD một vài năm trước với một yêu cầu rõ rệt: là tình nguyện trong các trường mà trước đây thuộc về Khu Học Chánh North Forest. Tại sao sự phục vụ những học sinh thuộc vùng ấy lại rất quan trọng với anh?

Tôi di chuyển đến vùng North Forest trong 2001, và ngày nay vẫn sống ở đó. Có nhiều học sinh cùng một hoàn cảnh như tôi khi còn nhỏ. Các em lớn lên trong cùng một điều kiện – nghèo. Tôi được nuôi dưỡng bởi người mẹ cô độc, bà không biết tiếng Anh và chỉ học xong lớp hai, và tôi là người đầu tiên trong gia đình tốt nghiệp trung học và lên đại học. Sau khi tôi đạt được sự ổn định trong đời sống và có lợi tức dư giả, tôi muốn liên hệ với các em đang gặp khó khăn và có lẽ không biết làm thế nào để thành công.

Cho đến nay, anh vừa là một người dìu dắt cho học sinh lớp chín trại trường Trung Học North Forest và vừa là một người tình nguyện trong chương trình Real Men Read tại trường Tiểu Học Shadydale. Anh có thể chia sẻ một vài điểm đặc biệt không?

Cảm nghiệm ở trường trung học thật lạ lùng, và tôi yêu thích từng giây phút ở đó. Tôi có thể giới thiệu cho một vài học sinh ở đó những điều mà chưa bao giờ họ biết, tỉ như thức ăn Việt Nam và Ý. Khi tôi đưa thức ăn mua từ tiệm Olive Garden đến, các em thật bàng hoàng. Chưa bao giờ các em ăn loại mì sợi trong hình dạng đó bao giờ và không biết crouton là gì. Tôi phải chỉ cho các em.

Tôi cũng rất yêu thích cảm nghiệm ở trường Shadydale. Năm đầu tiên tôi làm việc với hai học sinh, nhưng năm qua, tôi đọc cho cả lớp. Tôi cũng sát cánh làm việc với Cô Quintana và Cô Bastias để khích lệ các em tiếp tục cố gắng và tiến bộ. Có thể góp phần vào đời sống của các em này, đó là điều rất đặc biệt. Tôi cảm thấy tôi đã chu toàn lời mời gọi đền ơn.

Anh có người dìu dắt khi còn nhỏ là người đã giúp hay khích lệ anh không?

Khi lớn lên, tôi có một số người mà tôi muốn trở thành. Ở lớp mười và mười một, tôi làm việc “co-op”, nó cho phép tôi có được kinh nghiệm làm việc khi ở trung học. Giáo chức đó thật hữu ích. Cô đưa một nhóm chúng tôi đi ăn tối tại Spindletop, một tiệm ăn xoay quanh ở trên nóc tòa nhà cao. Cảm nghiệm đó thật độc đáo và thay đổi quan điểm của tôi. Đó là điều tôi cố làm cho các học sinh, để mở mắt họ thấy những điều to lớn hơn.

Hiện thời anh là viên chức huấn đạo (probation) cho Nha Giám Sát và Trừng Giới Cộng Đồng của Quận Harris. Có phải đó là một trong những lý do hiện nay anh tình nguyện cho các thanh thiếu niên thiệt thòi vì như thế anh sẽ không gặp họ sau này trong công việc hàng ngày của anh không?

Phải. Tôi đã có thể ở chỗ nào khác chứ không như bây giờ. Mẹ tôi làm việc hàng đêm, và tôi phải trông nom em tôi. Tôi không phải là một học sinh luôn được điểm A. Tôi không bao giờ được hạng danh dự. Khi nhìn lại hành trình cuộc đời, tôi thấy nhiều phấn đấu. Và tôi có phúc không phải là một trong những người mà bây giờ phải báo cáo với tôi.

Anh có đề nghị người khác tình nguyện trong HISD không?

Chắc chắn có. Tôi có được những thời gian thật sung sướng. Đó là sự thỏa mãn có được mà không thể giải thích. Tôi khích lệ mọi người hãy tìm một cách để tham gia.