Trong tuần này, mục I am HISD, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác của học khu, bà Zina Garrison, người đoạt huy chương Vàng thế vận hội và chung kết giải Wimbledon, nói về ai là thần tượng của bà khi còn nhỏ, tại sao bà không tham dự lễ tốt nghiệp để tham dự trận đấu quần vợt, và những gì bà có được khi ở trường Trung Học Sterling.
Bà khởi sự học đánh quần vợt khi 10 tuổi trong một chương trình ở khu xóm tại Houston. Vào lúc đó không có nhiều gương mẫu người Hoa Kỳ gốc Phi Châu trong ngành thể thao này. Vậy ai là thần tượng của bà khi còn trẻ?
Trong quần vợt, Arthur Ashe là người tôi chú ý, nhưng còn một bà thổ dân người Úc tên là Evonne Goolagong Cawley. Hầu hết những người tôi ngưỡng mộ thì ở trong khu xóm của tôi, những người chơi quần vợt hàng ngày. Bạn tôi là Lori McNeil và tôi là những người trẻ nhất ở đó, nên để chúng tôi được chơi với họ, chúng tôi phải giỏi. Họ không muốn chơi với chúng tôi cho đến khi chúng tôi có khả năng.
Cho tôi biết về thời gian của bà tại trường Trung Học Sterling. Các môn thể thao nào bà tham dự? Lúc bấy giờ cho môn quần vợt chưa?
Thực sự đã có môn ấy, nhưng tôi không chơi cho trường trung học. Vào lúc ấy, tôi đã là một cầu thủ quần vợt thiếu niên, và đó là môn thể thao tôi chú ý đến. Tôi cũng ở trong đội JROTC một thời gian, và trong đội Junior Rotary Club, ở đây họ dậy tôi các giao tiếp với giới thương mại. Tôi rất bẽn lẽn, và một giáo chức đề nghị tôi chọn môn ấy. Nó cho tôi biết cách nói trước công chúng và giúp tôi tự tin khi trước mặt người khác.
Bà có thích trường này không? Môn bà ưa thích là gì?
Nói chung đó là một cảm nghiệm rất tốt, nhưng môn duy nhất tôi thích là Anh Văn. Ngoài ra, đó là một phương tiện cho một cùng đích. Mẹ tôi nói, “Hoặc làm điều này, hoặc không được chơi quần vợt.” Nên tôi làm.
Tôi ngồi cạnh Clyde Drexler (cầu thủ bóng rổ nổi tiếng) trong lớp học tiếng Tây Ban Nha, và không bao giờ tôi quên được ông ấy. Ông gây khó khăn cho tôi ở Thế Vận Hội khi nói, “Bà chẳng học gì cả, chỉ ngủ trong lớp.” Và tôi nói với ông, “Nhưng tôi vẫn nói giỏi hơn ông.”
Cảm nghiệm của bà ở trường Sterling đã giúp bà như thế nào ngày nay?
Mọi người ở đó đã chạm đến đời tôi cách này cách khác – ngay cả giáo chức chính, người dậy tôi cách may vá. Bây giờ, nếu tôi ở Balê và phải lên gấu váy đầm, tôi tự nhủ, “Ô, mình biết làm việc này!”
Các giáo chức thường khích lệ tôi và giúp tôi làm bài tập sớm hơn thường lệ. Như thể họ biết tôi sẽ trở nên người gì, và điều đó đóng một vai trò lớn trong việc xây đắp sự tự tin. Bà Lori đôi khi phải khóc vì không được tham dự các trận đấu, nhưng tôi nhớ có một lần ở Nhật. Đó là trận đấu quốc tế đầu tiên của tôi, và ngay ngoài cổng trường có hàng chữ, “Chúc mừng, Zina Garrison!” Và tôi ngạc nhiên, “Làm thế nào họ biết điều này?”
Tôi biết là bà bỏ lễ tốt nghiệp để tham dự trận đấu quần vợt. Đúng không?
(Cười) Đúng. Vào lúc đó, tôi là thiếu niên số một trên thế giới, và tôi có cơ hội để chơi trong giải French Open. Khi quý vị có một cơ hội như thế, quý vị phải nắm lấy. Một tuần sau, tôi trở nên chuyên nghiệp. Tuy nhiên tôi không có cơ hội tham dự lễ tốt nghiệp. Mẹ tôi muốn biết chắc là tôi thi hành những điều như thế.
Bài học nào quan trọng nhất bà có được từ trung học?
Vì chương trình hàng không, trường Sterling hơi khác biệt, ngay cả vào lúc bấy giờ, về mặt đa dạng. Nó thực sự đi trước thời gian. Bây giờ, tôi cảm thấy tôi có thể giao tiếp với bất cứ ai.
Vào năm 1993, bà thành lập Zina Garrison Academy, một tổ chức vô vị lợi, để dậy các trẻ em về môn quần vợt. Điều gì thúc đẩy bà chia sẻ những gì bà đã học được?
Đối với tôi điều rất quan trọng là truyền lại những phước lộc tôi nhận được từ ông John Wilkerson. Ông John và những người khác đã cho tôi cơ hội để học hỏi về quần vợt, và điều đó đã thay đổi đời tôi. Tôi trở nên một con người hoàn toàn và có thể đi khắp nơi trên thế giới. Do đó tôi muốn trao truyền lại cho người khác.