Khi bẻ góc của vòng đầu cuộc đua trong Thao Đường Thế Vận Hội ở Tokyo vào chiều tối thứ Ba, cô Raevyn Rogers ở hạng chót. Nhưng trở về Houston, mẹ của cô biết rằng người tham dự Thế Vận Hội lần đầu này chưa thực hiện một bước lớn.
“Khi nó chạy qua vòng đầu, và tôi vẫn còn ngồi yên,” bà Rhonda Rogers nói. “Khi nó bắt đầu rút, tôi đứng lên. Tôi nói với máy truyền hình như thể cháu ở ngay đó với tôi.”
Trực giác của người mẹ này được minh chứng là đúng – chỉ một vài giây phút sau, người lực sĩ 24 tuổi ở Houston đã chạy lên trước và chiếm hạng ba, đem về nhà huy chương đồng trong cuộc đua 800 thước của phụ nữ ở Thế Vận Hội 2020.
“Nó từ hạng chót lên hạng ba chỉ ít hơn 100 thước,” bà Rhonda nói. “Khi tôi nhìn thấy kết quả, nước mắt tôi trào ra.”
Với gia đình bà Rogers, tinh thần thể thao – và tận tụy với HISD – là một truyền thống của thế hệ.
Ông nội của cô Raevyn Rogers làm việc cho HISD là một huấn luyện viên trường “Jones High School” về các môn dã cầu, chạy đua, và bóng rổ. Mẹ của cô tiếp tục truyền thống đó, đầu tiên bà làm việc cho trường “Scarborough High School” là một giáo chức và huấn luyện viên, sau đó đi sang sở thể lực của học khu. Ngày nay, bà là quản lý vận động trường Barnett, phụ nữ đầu tiên giữ vai trò này trong HISD. Cô Raevyn còn là một sản phẩm của khu học chánh, cô theo học trường “Wharton Dual Language Academy” cho đến hết lớp 8.
“Cả hai chúng tôi đều huấn luyện các trẻ em,” bà Rhonda Rogers nói. “Các môn thể thao được truyền lại.”
Bà cho rằng nhờ các giáo chức tại trường Wharton mà cô Raevyn được động lực thúc đẩy, ở trong lớp cũng như ở trên đường chạy đua.
“Đây là một điểm kiêu hãnh lớn cho cộng đồng chúng tôi, kể cả HISD,” bà Rhonda nói. “Cho đến hôm nay, trên mạng xã hội, nó vẫn giữ liên lạc với các giáo chức tại trường Wharton, như giáo chức lớp 5 và giáo chức lớp 4.”
Cô Raevyn khởi sự chạy đua khi là một thiếu niên, sau khi thử và thất bại về môn t-ball. Là một trong hai thiếu nữ duy nhất của đội này, mẹ cô nói cô chỉ ngồi đó “vẽ các bông hoa và con tim trên mặt đất.” Khi chúng thấy nhóm chạy đua trong vùng—Wings Track Club—thực tập gần đó, bà Rhonda quyết định ghi tên cho con mình tham dự.
Sau một khởi đầu khó nhọc (mẹ cô nói, “nó khóc mỗi lần gặp tôi”) cô Raevyn đã bừng nở.
“Cha tôi khích lệ nó hãy thử thêm một năm nữa, hãy tiếp tục. Năm đó, tôi không thấy nó còn khóc nhiều. Từ đó nó khởi sự. Nếu không có cha tôi, nó đã không chiếm được huy chương đồng ngày nay,” bà Rhonda nói về người cha của bà, là người đã không được thấy cháu của mình trở nên một lực sĩ Thế Vận chiếm huy chương. “Sự kiêu hãnh mà ông từng ao ước, tưởng đã không có thật. Nếu ông còn sống, ông sẽ không làm gì khác hơn là mỉm cười.”
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô Raevyn chạy đua cho trường “University of Oregon” trước khi sau cùng trở nên chuyên nghiệp, chiếm huy chương bạc trong cuộc thi “World Championships” năm ngoái. Từ đó, cô đủ điều kiện tham dự “2020 Games”. Như thế, điều kế tiếp cho cô Raevyn là gì? Cuộc thi quốc tế được đặt ra cho Eugene, Oregon năm tới, với Thế Vận Hội lần tới ở Balê năm 2024.
Raevyn—và mẹ cô—hy vọng có mặt ở cả hai nơi.