Trong I am HISD tuần này, giới thiệu các học sinh tốt nghiệp HISD và nhân viên HISD, cựu học sinh Trung Học Westside và thành viên của National Honor Society là Mustafa Hussein thảo luận về việc đi học trong thời gian cuộc chiến Iraq, phải thích ứng với văn hoá Hoa Kỳ khi là một người tị nạn, và khám phá những cơ hội mới ở Houston.
Trong cuộc chiến Iraqy, có nhiều sự kiện làm gián đoạn của đời anh. Anh di chuyển tử Baghdad đến một làng quê để tránh chiến tranh, sau đó trở lại thành phố, và rồi từ giã Iraq đến Ai Cập. Trong thời gian này, vấn đề đi học như thế nào?
Khi chúng tôi trở về Baghdad từ làng quê, một nửa nhà trường bị tiêu huỷ. Chúng tôi nghỉ rất nhiều ngày. Vào buổi sáng, khi nghe có tiếng súng, không ai dám đến trường một tuần lễ. Chúng tôi biết khi nghe tiếng đạn, sau đó sẽ có điều gì xảy ra. Việc học không được đều đặn.
Tôi nhớ có lần khi đi học, chúng tôi tan học sớm và được về sớm. Khi trên đường về nhà, chúng tôi nghe tiếng bom nổ rất gần. Đó là một trái bom được đặt trong một thùng rác gần trường. Một trong những người bạn thân của tôi chết trong vụ nổ bom đó. Một người bạn khác bị đứt chân. Tôi không hiểu tại sao người ta lại đặt bom các trường học.
Ở Ai Cập tôi có một giáo chức dậy Anh ngữ rất tốt, ông ấy đánh phạt tôi bốn năm lần vì tôi quên không làm bài tập. Vì vậy nhờ ông đánh phạt mà tôi làm bài giỏi hơn. Ông thực sự là một giáo chức tốt, cách ông phát âm rất đúng.
Sau 3 năm ở Ai Cập, gia đình anh di chuyển đến Houston. Điều gì khó nhất để anh thích ứng?
Sự thích ứng khó nhất là bỏ lại văn hoá và người dân của tôi. Tôi không biết là có quá nhiều sự kỳ thị đối với người Ả Rập. Người ta không thích tôi, họ không thích cái nhìn của tôi. Thật khó để sống phù hợp. Tôi nói tiếng Anh không giỏi, vì vậy tôi bị chê cười chút đỉnh.
Anh có nói là khi ghi danh trường Trung Học Westside, anh cảm thấy như cuối cùng anh đã đến Hoa Kỳ. Tại sao?
Khi đến trường Westside, tôi cảm thấy đây là nơi tôi muốn tận tuỵ học hành, và có những môn tôi muốn. Tôi bắt đầu lấy những lớp Pre-AP. Tôi vừa mới ra khỏi lớp ESL và bây giờ lớp này thực sự bằng Anh ngữ. Tôi hơi lo sợ là mình không thành công. Nó có thêm các từ, và khó khăn, nhưng tôi đã xoay sở được qua việc học hành.
Anh là một phần tử rất tích cực trong trường Westside. Anh chơi Rugby, là một thành viên của National Honor Society, và tham dự trong chương trình Genesys Works, nó huấn luyện và đưa học sinh trung học vào sự thực tập. Anh có lời khuyên gì cho những học sinh mới đến quốc gia này?
Có nhiều cơ hội cho học sinh. Có lẽ, một số học sinh không nắm được cơ hội đó, nhưng điều đó xảy ra ở bất cứ đâu. Ở Iraq, tôi đã không có cơ hội để thi hành bất cứ chương trình gì. Khi đến đây, tôi thích chương trình “thực tập”. Họ trả tiền cho học. Họ dậy học miễn phí. Có nhiều điều giúp học sinh học hành tốt nhất.
Những gì tôi từng trải qua thì không thấm vào đâu so với cha mẹ tôi – họ sống đã lâu ở Iraq, họ được thấy rất nhiều, họ ganh đua rất nhiều, và tất cả những điều này là để được thấy chúng tôi thành công, thấy chúng tôi hạnh phúc và an toàn. Đây là lý do tại sao tôi muốn thành công, muốn thi hành điều gì đó, muốn trở nên điều gì đó. Hãy luôn nhớ mình là ai, từ đâu đến, và tại sao lại ở đây, là để trở nên một người tốt hơn. Tôi có cơ hội đến đây, do đó tôi phải nắm lấy sự may mắn này và làm cho nó ích lợi.
Những dự tính trong tương lai của anh là gì?
Tôi rất muốn tốt nghiệp Đại Học Texas A&M với bằng cử nhân về hoá học hay kỹ sư công trình. Và để cho gia đình tôi thấy là tôi rất biết ơn, tôi sẽ xây lại căn nhà của tôi và ông bà tôi ở Iraq mà đã bị tiêu huỷ. Tôi sẽ xây lại và để họ sống trong đó.