Trong ấn bản tuần này, mục “I am HISD”, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác của khu học chánh, người thắng giải “Daytime Emmy” (và là một phần tử của Lớp 1982 trường Jack Yates School of Communications Class) Kim Gagne thảo luận về việc khi nào bà nhận ra sự nghiệp trong ngành truyền hình là vận mệnh, cách bà khởi sự công việc đầu tiên trong truyền hình, và hành trình đưa bà từ việc thu thập thông tin trong những ổ ma túy đến chương trình “The Steve Harvey Show.”
Bà ở trong ngành truyền hình trên 20 năm và giờ đây trông coi việc sản xuất chương trình “The Steve Harvey Show.” Bà đã khởi sự như thế nào và điều đó đã đưa bà đến tình trạng bây giờ ra sao?
Sau khi tốt nghiệp Đại Học T. Tôma trong 1986, tôi được làm việc tại đài FOX 26 trong sở Cộng Đồng Sự Vụ. Vị giám đốc về tin tức, Will Wright, chán cảnh tôi nài xin ông một công việc. Theo nghĩa đen tôi xin ông đưa tôi vào phòng tin tức. Mỗi lần tôi thấy ông trong nhà ăn hay bất cứ đâu, tôi đều hỏi ông là khi nào ông đưa tôi vào phòng tin tức. Sau cùng, một ngày kia ông nói ông có một chỗ ở bàn giấy và đó là nơi tôi khởi sự. Tôi biết là phải tìm được một công việc trong cơ sở đó và tôi phải lấy công việc đó hay bất cứ việc gì ở FOX.
Từ đó, tôi trở nên một quản lý viên chủ bút và khởi sự chương trình “City Under Siege.” Đó là chương trình “Cops” trước khi nó là “Cops.” Chúng tôi vào các ổ ma túy và đưa những người bị lùng bắt lên màn ảnh. Đó thực sự chấn động và kết quả là nhiều người xấu bị bắt.
Sau này, tôi từ giã FOX và sang Đài 11. Tôi khởi sự là một phụ tá sản xuất và hoạt động cho tới khi là người sản xuất. Sau đó tôi khởi sự một nhánh cho giới tiêu thụ được gọi là “The Defenders.” Thông tín viên Eileen Faxas và tôi theo đuổi những tên xấu, gần giống như Marvin Zindler thi hành ở Đài 13. Có lẽ đó là công việc tôi thích nhất trong phòng tin, bởi vì chúng tôi giúp người ta. Có một lần chúng tôi lấy lại được $94,000 cho vợ chồng này bị công ty này nuốt chửng. Họ rất vui mừng; đó là số tiền tiết kiệm cả đời của họ.
Sau khi sinh con gái năm 2000, tôi bỏ Đài 11, và làm việc cho chương trình tòa án trên truyền hình. Tôi làm một chương trình được gọi là “Texas Justice.” Sau đó, tôi trở lại Đài 11 và khởi sự chương trình “Great Day Houston with Whitney Casey.” Tôi làm việc cho chương trình này khoảng ba năm và từ giã vào 2009 để làm việc cho một chương trình khác của FOX được gọi là “Judge Alex.” Khi chương trình đó di chuyển sang L.A., đó là sự đổi chủ.
Tôi di chuyển sang LA năm 2010 để làm việc cho “Judge Alex.” Vào lúc đó tôi được ba con, và chồng tôi, Emilian, khuyến khích tôi theo đou28i ước mơ để xem điều gì xảy ra. Sau khoảng năm tháng, tôi trở lại Houston khi nhận được lời mời của một người bạn ở Houston, là Rushion McDonald. McDonald đã và đang là hợp tác viên thương mãi của Steve Harvey. Ông yêu cầu tôi đến Atlanta, ở đây chúng tôi thu một chương trình mới cho Centric. Một lần nữa, chồng tôi lại khích lệ tôi đi. Tôi thực hiện chương trình này và sống ở Atlanta, đi đi về về vào các cuối tuần. Sau một năm, tôi rời Atlanta và trở về nhà Houston.
Sau khi ở nhà khoảng một năm, tôi nhận được lời mời từ Rushion và ông muốn tôi làm việc chỉ đạo cho một chương trình hội thoại mà NBC muốn Steve làm. Tôi đã nhận lời. Tôi đến Connecticut để làm việc và sau đó trở về nhà. Khoảng ba tháng sau, chương trình này được chọn. Tôi hỏi là sẽ thu hình ở đâu, và họ nói, “Chicago.” Tôi hỏi gia đình tôi, “Ai muốn di chuyển lên Chicago?” Không ai giơ tay lên. Tôi đi một mình và chồng tôi ở lại đây và giữ nhà. Đã ba năm, và bây giờ chúng tôi đang hướng về mùa thứ tư.
Có phải bà luôn dự định đi vào ngày truyền hình? Ai và điều gì đã khích lệ bà đi con đường này?
Tôi biết là tôi muốn trong một chương trình truyền hình khi tôi khoảng 7 hay 8 tuổi. Tôi thường xem Johnny Carson trên truyền hình và làm bộ như đang phỏng vấn ông hay ông phỏng vấn tôi. Ở tuổi đó, tôi không nghĩ gì về con đường sẽ đi, nhưng tôi biết là tôi muốn trên truyền hình cách nào đó.
Bà vừa mới chiếm được giải toàn quốc Daytime Emmy lần thứ hai, và trước đây bà đã thắng hai giải Daytime Emmy trong vùng. Dường như thật thích hợp là tên họ của bà là một chuyển hóa từ động từ “chiến thắng” (gagner) trong tiếng Pháp. Khi thắng được giải thưởng gần đây nhất, bà cảm thấy gì?
Các giải Emmy được tổ chức trong tháng Tư, và năm nay tôi có thể tham dự. Năm đầu tôi không đi vì cùng lúc đó con gái tôi tốt nghiệp trung học, và tôi hứa cho cháu lên Nữu Ước là phần thưởng tốt nghiệp. Nên khi được ở đó và được cảm nghiệm với các cộng sự viên, điều đó thật vui. Chúng tôi có thời gian thật vui. Đêm trao giải Emmy thật bàng hoàng. Đó thuộc về khu vực của Warner Brothers, và tôi được thấy cũng như trò chuyện với một số tài tử ưa thích. Tôi là một người rất thích “Young & the Restless”, nên được thấy gần các tài tử này là điều vui thích.
Khi chúng tôi thắng giải lần thứ hai vì chương trình “Outstanding Talk Show”, điều đó thật lớn lao, bởi vì nó có nghĩa mọi người làm việc trong chương trình này đều là một phần của giải thưởng đó. Thật kinh hoàng.
Điều gì bà ưa thích nhất khi làm việc trong chương trình “The Steve Harvey Show”?
Tôi có một nhóm gồm bảy người, tất cả đều là phụ nữ. Họ làm việc chăm chỉ, và tôi cảm kích sự tận tụy của họ. Tôi cũng rất thích là những ý tưởng ở trên giấy được đưa vào đời sống. Khi thấy các màn trình diễn, điều đó vẫn còn kích thích tôi. Khi các giao kèo trôi chảy, hình ảnh đẹp, Steve đóng khéo, và tất cả hòa hợp với nhau – đó là một tâm trạng vui sướng.
Những khả năng bà học được từ trường “Yates School of Communications” đã giúp bà như thế nào?
Tôi là một sản phẩm của HISD. Tôi học trường Tiểu Học Concord trong Khu Năm, trung học Hamilton trong vùng Heights, và trường Yates trong Khu Ba, như thế tôi ở khắp Houston để được giáo dục. chương trình magnet của trường Yates là lần đầu tiên tôi nhận thấy rằng có thể thi hành những gì mình muốn trong đời. Tôi nghĩ, “Đây không phải là điên rồ. Mình có thể đạt được điều này.”
Trường magnet trong thời kỳ sơ khai, và các giáo chức rất tận tụy. Chúng tôi học về truyền hình, truyền thanh, phim, nhiếp ảnh, thật bàng hoàng. Tôi có được cảm nghiệm tốt nhất ở trung học và có những người bạn suốt cả đời. Hàng ngày, tôi nóng lòng đến trường để xem những gì điên rồ nhất có thể làm.
Bà có lời khuyên gì cho chính mình khi ở trung học?
Tôi sẽ nói rằng sự chăm chỉ sẽ bù đắp. Tôi sẽ nói hãy sống trong hiện tại và đừng để sự sợ hãi cản trở bất cứ gì. Những sợ hãi đó như không khí bạn thở; chúng ở khắp nơi. Không phải ai ai cũng muốn thấy bạn sáng chói, nhưng một khi Thiên Chúa dành cho bạn điều đó, không ai chống lại bạn được. Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào chính bản thân.