Trong bài diễn văn chính hôm thứ Ba tại Hội Nghị Giáo Dục Đặc Biệt, bà Kelly Brown kể câu chuyện của một phụ nữ tên là Araminta Ross. Khi còn nhỏ, bà này bị đánh đập, gây ra sự chóng mặt và đau đớn cả đời, và bà không được đi học.
Bà Brown, một phụ giáo tại đại học Prairie View A&M University, đã tiếp tục giải thích rằng bà Ross không để hoàn cảnh trói buộc bà. Sau cùng bà đã đổi tên thành Harriet Tubman và tiếp tục trở nên một nhân vật phi thường trong lịch sử Hoa Kỳ.
“Thông điệp tôi muốn chia sẻ là các em có thể hoàn thành bất cứ gì,” bà Brown nói. “Chúng ta cần giúp các em trở nên người tốt nhất có thể với sự dẫn dắt của chúng ta. Nói cho chùng, các em đáng được sự giúp đỡ tốt nhất của chúng ta.”
Ban tổ chức Hội Nghị Giáo Dục Đặc Biệt thường niên lần thứ ba tại trường Trung Học Pin Oak nói rằng họ có hai mục tiêu chính cho các nhà giáo dục đến tham dự sinh hoạt này: khi ra về họ có được sự hiểu biết mới về kiểu cách giáo dục cho học sinh và một hệ thống giáo chức mà họ có thể học được từ đó.
“(Hội nghị này) phát sinh từ sự kiện (Phòng Giáo Dục Đặc Biệt) có quá nhiều sự phát triển chuyên môn mà chúng tôi muốn chia sẻ,” Joan Anderson nói, bà là tổng quản lý các chương trình Giáo Dục Đặc Biệt. “Thật khó để đưa các giáo chức ra khỏi lớp và phát triển. Chủ đề năm nay thì rộng, trong đó sức mạnh nằm trong sự thiết kế. Chúng ta cần suy nghĩ nhiều về cách thiết kế việc giảng dậy và hấp dẫn người học.”
Thông điệp của bà Brown, Anderson nói, thì thật thích hợp cho những ai tham dự, nhất là khi đề cập đến các xu hướng tình cờ mà chúng ta có đối với các học sinh.
“Chúng ta cần có những đối thoại về các xu hướng của chính mình và cách quyết định kiểu văn hóa trong lớp,” Anderson nói. “Tôi cảm thấy thông điệp (của bà Brown) có thể ích lợi cho các giáo chức. Tôi hy vọng các giáo chức ra về với một số ngạc nhiên khiến họ thi hành những gì khác biệt. Tôi cũng muốn họ ra về với những giao tiếp, với ai đó họ có thể liên lạc trong suốt năm”.