Cuốn tiểu thuyết thứ tư cho giới trẻ, “Moxie,” của giáo chức môn Anh Văn trường Trung Học Bellaire là Jennifer Blessington đã thu hút được sự chú ý của Amy Poehler, và công ty sản xuất của bà, Paper Kite, đã mua bản quyền làm phim. Bà Poehler, là một diễn viên, hài kịch sĩ, giám đốc, nhà sản xuất, và văn sĩ. Bà là một diễn viên của “Saturday Night Live” từ 2001-2008 và minh tinh của “Parks and Recreation” từ 2009-2015. “Roaring Brook Press” sẽ xuất bản “Moxie” vào ngày 19 tháng Chín. Bà Jennifer xuất bản các tiểu thuyết của bà dưới tên Jennifer Mathieu.
Bà dậy lớp nào?
Tôi đã từng dậy các lớp sáu, bẩy, tám, và 11. Hiện thời, tôi dậy Anh Văn II tại trường Trung Học Bellaire.
Bà đã dậy học trong bao lâu?
Hiện thời tôi đang trong năm thứ 12 dậy học.
Bà đã xuất bản cuốn sách đầu tiên khi nào?
Sách đầu tiên của tôi, “The Truth About Alice,” được xuất bản vào mùa hè 2014.
Việc đó xảy ra như thế nào?
Đó là một đường dài. Tôi khởi sự viết về văn chương cho thanh niên sau khi trở thành giáo chức năm 2005. Lúc đó tôi dậy Anh Văn lớp bẩy trường Meyerland Middle School, và vì tò mò tôi khởi sự đọc một số sách YA [thanh niên] mà các học sinh đọc. Là một người đọc và viết đã lâu, tôi quyết định thử xem sao! Tôi viết hai cuốn tiểu thuyết mà sự thành công đã đưa một người đại lý văn học đến với tôi, nhưng hai cuốn này không bao giờ bán. Sau cùng, cuốn “The Truth About Alice” đã đạt mục đích. Sự chờ đợi thật đáng! Tôi thường nói tôi có hai công việc tốt nhất trên thế giới – dậy học các thiếu niên và còn viết sách cho chúng nữa.
Bà gặp người đại lý phim ảnh khi nào? Bà đã bán quyền làm phim cho cuốn sách nào khác không?
Tôi được tiếp xúc với người đại lý phim qua người đại lý văn hóa. Họ có sự tương quan, và người đại lý văn hóa nghĩ rằng người đại lý phim sẽ thích thú với cuốn “Moxie.” Bà ấy đúng! Một số nhà làm phim thích cuốn sách đầu tiên của tôi, nhưng chưa có kết quả. Có lẽ một ngày nào đó.
Tôi biết bà nói chuyện với bà Amy Poehler trên điện thoại. Điều đó như thế nào?
Thành thật mà nói, sau khi tôi gác máy điện thoại, tôi đã khóc vì quá sung sướng. Bà ấy từng là một anh thư của tôi trong thời gian thật lâu. Tôi yêu quý bà trong “SNL”, tôi tôn sùng bà trong “Parks and Rec,” tôi rất thích khi bà điều khiển chương trình Golden Globes, và cuốn hồi ký của bà “Yes, Please” thì rất thích thú để đọc. Có một lần tôi đã dùng bài luận của bà đăng trên tờ The New Yorker trong bài học của tôi. Với những ai yêu thích bà Amy, tôi có thể nói với quý vị rằng bà này thành thật, thân thiện, vui vẻ, và thông minh như bà được thấy trong truyền hình và phim ảnh. Tuy tôi bối rối, bà thật dễ để nói chuyện, và bà nói về những điểm dễ thương về sách của tôi. Được nói chuyện với bà trên điện thoại và được nghe bà nói về những điều dễ thương về nghệ thuật của tôi – khi tôi đã từng thán phục nghệ thuật của bà trong nhiều năm – tất cả hợp thành giây phút tốt nhất trong đời.
Cuốn “Moxie” về những gì?
“Moxie” nói về câu chuyện của một đạo binh ngầm của các thiếu nữ, họ đương đầu với sự phân biệt giới tính của trường trung học trong thành phố nhỏ ở Texas. Nhân vật chính là một thiếu nữ tên Vivian Carter, cô chán ngấy với những sách nhiễu ở hành lang, quy tắc đồng phục được thi hành không công bằng, và một quản trị viên lại có cái nhìn khác. Được khích lệ bởi quá khứ của mẹ cô là Riot Grrrl, Vivian làm một tờ báo nhỏ – hay “zine” họ gọi như thế – và cô lấy tên là “Moxie.” Cô phân phối các ấn bản này các kín đáo trong các phòng vệ sinh trong trường, và không bao lâu một phong trào được phát sinh. Nhưng khi “Moxie” bùng lên, ban quản trị trường bắt đầu phản kháng, và Vivian và các thiếu nữ Moxie phải có những quyết định khó khăn.
Thông điệp chính của sách là gì?
Trước hết tôi hy vọng rằng độc giả chỉ cần thích thú với câu chuyện của Vivian và các thiếu nữ Moxie. Tôi nghĩ đó là một điều thực vui để đọc! Sau cùng, tôi hy vọng các độc giả – nhất là thiếu nữ – được hứng khởi để đứng lên cho sự công bằng giới tính và cho quyền lợi của phụ nữ.
TIểu thuyết của bà bao gồm tự truyện như thế nào?
Trong một số phương cách Vivian nhắc nhở tôi một chút khi tôi ở trung học. Cũng như Vivain, tôi bắt đầu thích thú với phong trào nữ quyền vào lúc đó, nhưng cũng như Vivian tôi cũng lo lắng nhiều về việc phù hợp và không gây sóng gió. Nên tôi nghĩ có đôi chút ao ước thành đạt ở đó – có lẽ Vivian có một đời sống trung học mà tôi ao ước có can đảm để sống như thế. Thêm vào đó, “Moxie” là tự truyện trong ý nghĩa khi tôi lên đại học năm 1994, tôi bắt đầu thực sự thích thú nhạc và lối xuề xòa Riot Grrrl nói chung, nên nhiều ban nhạc và nghệ sĩ tôi nhắc đến trong sách là một số nhân vật ưa thích của tôi. Trong thời tôi hai mươi tuổi, tôi còn làm một tờ báo được gọi là “Jennifer.” Thật nực cười vì lúc ấy tôi có nhiều thời giờ rảnh rỗi để làm việc đó!
Dường như chủ đề này thật đúng lúc, với sự trái ngược liên quan đến tổng thống Donald Trump và cuộc diễn hành của phụ nữ.
Phải, nó dường như đúng lúc mà, theo quan điểm của tôi, nó thật buồn. Cá nhân tôi tin rằng sự bình đẳng phái tính không thể là một vấn đề đảng phái. Tôi nghĩ người tốt, phong nhã trong chính trị phải lên tiếng chống với kiểu ngôn ngữ hạ thấp phụ nữ và những hành động thiếu tôn trọng phụ nữ. Điều tôi lưu tâm là những người trẻ, cả những người tôi dậy, sẽ nghĩ rằng chỉ vì người nào đó có sức mạnh nói hay làm những điều phân biệt giới tính thì làm cho những lời nói hay hành động trở nên bình thường. Điều đó không đúng và không bao giờ đúng.