Khi HISD đóng cửa vào tháng Ba vì đại dịch COVID-19, tài xế xe buýt Althea McWhorter không bao giờ có cơ hội để nói lời từ giã các học sinh lớp 12, họ đi xe buýt của bà hàng ngày trong bốn năm qua.
Với một người vui thích được biết khách hàng khi lái xe đến và đi từ trường hàng ngày, mất cơ hội để nói lời từ giã quả là một điều choáng váng. Nhưng bà hy vọng năm nay sẽ khác.
Được trang bị với các biện pháp mới về an toàn xe buýt và một túi đầy những đồ khử trùng, bà McWhorter sẵn sàng chào đón một nhóm học sinh mới trở lại học diện đối diện vào tháng này.
“Tôi làm việc qua mọi cơn bão — Alicia, Katrina, Harvey, rất nhiều — nhưng đại dịch này là thách đố lớn nhất mà khu học chánh đương đầu từ trước đến nay,” bà McWhorter nói. “Không ai muốn điều này. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là cách tốt nhất có thể.”
Theo kế hoạch “HISD Communicable Disease Plan”, các xe buýt chỉ chở một nửa khả năng là 26 học sinh. Xe buýt của bà McWhorter còn nhẹ hơn với 11 học sinh tiểu và trung học từ trường “Young Women’s College Preparatory Academy”.
Khi bà dấn thân vào một trong những niên khoá nhiều thách đố nhất, bà McWhorter nói mục tiêu chính của bà là thi hành bất cứ gì có thể để bảo vệ chính mình và học sinh. Điều này có nghĩa phải thức dậy lúc 5g sáng để có thể đến khu đậu xe buýt đúng giờ và trải qua sự kiểm điểm nhiệt độ, đeo khẩu trang, mạng che mặt, và găng tay, và khử trùng xe buýt.
Các thể thức an toàn xe buýt của học khu đòi hỏi học sinh phải khử trùng đôi tay và lướt chụp thẻ của mình khi lên xe và giữ khoảng cách thể lý – một mỗi người một ghế gần cửa sổ. Bà McWhorter còn đi xa hơn nữa bằng cách ấn định ghế theo tên của học sinh.
“Nó giúp cho học sinh cảm thấy an tâm hơn nếu họ biết không có ai từng ngồi ở ghế của họ,” bà nói.
Đó là công việc ngoại lệ, nhưng bà McWhorter nói bà vui khi làm điều đó. Bà biết rất rõ sự quan trọng của việc giữ an toàn giữa cơn đại dịch COVID-19. Bà mất người mẹ vì độc tố này vào tháng Bảy.
“Thật không may, chúng tôi không thể thấy mặt mẹ vì bà ở trong một trung tâm dưỡng lão,” bà McWhorter nói.
Tuy năm nay đòi hỏi bà phải thay đổi tuyến đường thường lệ, có một điều mà bà McWhorter không dự tính thay đổi – cách bà chào hỏi và làm quen với học sinh.
“Tôi vẫn chào hỏi mọi người với câu chào buổi sáng,” bà McWhorter nói. “Dù tôi có một ngày xấu hay không, tôi không làm xáo trộn một ngày của bất cứ ai.”