Khi học sinh và nhân viên đến trường mỗi sáng tại trường Baker Montessori School, họ được phấn khởi chào đón bởi một đàn gà cục tác.
Các con gà mái gục gặc cái đầu, nhẹ nhè kêu khi chúng bước quanh đàn gà con đang chạy nhảy một cách an toàn trong nơi gần phòng tập thể dục. Một số bắt đầu kêu quác quác, đẻ trứng hàng ngày trong nơi làm tổ.
Chúng núng nính đi về phía cổng và nhìn vào sân trường nơi một nhóm học sinh của trường Baker — trước đây là trường Wilson Montessori School — đến thăm.
“Quan sát và chăm sóc một đàn gà là một cách rất tốt để học sinh học hỏi,” Hiệu Trưởng Shameika Sykes-Salvador nói. “Điều này cho phép các em học hỏi về sinh học, lòng thương súc vật, khoa thực phẩm và những lối sống bền vững.”
Đàn gà đầu tiên này làm tổ trong trường tám năm qua nhờ một sự tặng dữ tiên khởi từ trường và tổ chức phụ huynh-giáo chức. Các giáo chức mau chóng bắt đầu dùng các con gà mái để đem những bài học trong lớp vào đời sống.
Lúc đầu, các gia súc này không phải là hàng xóm tốt lành.
“Khi một con gà trống cất tiếng gáy cho cả đàn, đó là một âm thanh rất thích. Nhưng vào cuối tuần khi hàng xóm còn ngủ thì không được như thế,” phụ giáo Nichole Campbell nói, khi nhận xét rằng các học sinh tìm được một chỗ tốt cho các con gà trống nhỏ, điều đó cho phép học sinh chú ý đến các con gà mái.
Với các tên giống “Barred Plymouth Rock”, “Sapphire Olive” và “Blue Orpington”, các học sinh quyết định đặt tên khác thường cho các con gà, tỉ như Zero, Crouton, và Maria Montessori. Tuy chúng không phải là các con thú nuôi trong nhà, đàn gà này cung cấp sự hỗ trợ xã hội-cảm xúc hàng ngày trong thời gian cho ăn và kêu gù gù khi được nhẹ nhàng cầm lên.
Faustine Llorca, một học sinh lớp năm từng làm việc với đàn gà này trong ba năm, đã thuyết phục cha mẹ đem về nhà một con gà con.
“Em nhận nuôi con Daffodil, và nó sống ở sau vườn nhà em,” Llorca nói. “Thích lắm!”