Trong tuần này, “I am HISD”, đề cao những học sinh, cựu học sinh, nhân viên và các phần tử khác trong khu học chánh, giáo chức Christopher Wise của trường Trung Học Reagan nói về lý do ông trở nên “một văn sĩ dậy học”, những gì đã học được tại Summer Writing Institute, và tại sao ông mất 18 năm để hoàn tất một bài thơ về cowboy.
Tôi nhớ có nghe về ông trong những năm 2008 và 2009, bởi vì ông có một vài đoạn từ một cuốn tiểu thuyết chưa xuất bản, tên The Hard Way, xuất hiện trong tờ báo “Cowboys and Indians”. Khi nào cuốn sách đó được xuất bản?
Thực sự, không bao giờ tôi chấm dứt. (cười) Tôi đang viết ba cuốn tiểu thuyết, nhưng cuốn tôi đã hoàn tất thì bị từ chối đến 54 lần. Cuốn ấy có tựa là The Smirk of Fortune, là điều nực cười, bởi vì nó nói về sự xui xẻo. Nhưng nếu quý vị tìm cuốn “Whiskey in a Ghost Town” trong Google, quý vị sẽ thấy một bài thơ mà tôi đã khởi sự từ xưa khi còn trong quân đội. Bài ấy khiến tôi mất 18 năm để hoàn tất. Đó là sự kính trọng của tôi đối với phương tây. Tôi sửa lại và sửa lại, và sau cùng khi tôi nộp bài thơ ấy, đó là bài có kết quả nhanh nhất chưa từng có. Lần sau cùng tôi xem, khoảng 800,000 người đã xem trang web ấy.
Loại viễn tây có gì mà ông bị hấp dẫn đến vậy?
Tôi sinh ở Texas. Đây là tiểu bang của tôi! Nhưng mẩu viễn tây đó xảy đến vào một đêm khi tôi đến phiên trực trong thời gian huấn luyện. Bạn tôi và tôi đang “canh giữ” một đống than – mà không ai muốn lấy cắp và đã đông đá một nửa. Do đó để vui đùa, tôi đọc các bài thơ. Ông ấy kể chuyện vui. Và ông ta hỏi tôi, “Này Wise, ông có bài thơ nào về cowboy không?” Và tôi trả nới, “Không, nhưng tôi sẽ có.” Do đó tôi bài thơ này. Sau đó tôi gửi cho nhiều căn cứ khác nhau, và không bao giờ tôi thấy nó. Nhưng tôi cho đó là công lao của ông ta.
Tôi biết rằng khả năng viết của ông được nhận thấy trong khóa Summer Writing Institute năm nay. Chuyện đó xảy ra như thế nào?
Nằm trong sinh hoạt khóa, chúng tôi phải viết một bài “hồi ký” và một bài “bao quát”. Bài đầu thì giống như truyện ngắn hay tường thuật cá nhân, và bài kia thì giống như phán quyết Tối Cao Pháp Viện, nếu dùng thí dụ cùng cực. Họ dậy tôi về ranh giới giữa hai loại thì giống như một vải mỏng hơn là một bức tường gạch. Có thể quý vị nhớ câu, “Tôi từ chối không tin rằng những quyền lợi của một học sinh thì được kiểm điểm tại cánh cửa nhà trường.” Ngay cả trong câu đó, quý vị có chữ “tôi” (Tối Cao Pháp Viện dùng cách xưng hô nhân vật đệ nhất). Vào cuối khóa này, bài của mọi người được xuất bản trong một cuốn được gọi là “A Rhythm, A Gesture, A Voice”. Tôi thực sự bàng hoàng và được khen ngợi là họ thích bài của tôi đến độ tôi được yêu cầu viết cuốn thứ tư trong bộ Writers/Young Writers của họ, mà sẽ có các bài thơ và truyện của tôi, cũng như những nhận xét của tôi về các khả năng cho văn sĩ trẻ.
Ông là một trong khoảng 50 tham dự viên được chọn để trở nên một “huấn luyện viên các người huấn luyện” trong khóa đó, có phải không? Việc đó xảy ra như thế nào?
Cho chính tôi, tôi sẽ phải đọc 15 cuốn sách và 15 bài trong một năm và viết về từng bài. Sau đó tôi phải đi huấn luyện ở San Antonio và trình bầy cho các đồng môn vào những ngày nào đó. Chứng chỉ ba năm này cho tôi một cơ hội để chia sẻ cách dậy về những đề tài này theo giao kèo, do đó tôi có thể kiếm thêm chút tiền. Nhưng quan trọng nhất, đó là một cơ hội để trở nên văn sĩ giỏi hơn và một giáo chức hiệu quả hơn. Tôi nghĩ tôi là một văn sĩ dậy học, chứ không phải là một giáo chức viết văn.
Khi tôi nói chuyện với ông một vài năm trước đây, ông vẫn còn dậy tại trường Trung Học Fonville. Làm thế nào ông lại đến Reagan?
Tôi thích các em và tôi thích nói về viết văn, nhưng tôi làm việc tại Fonville chín năm, và tôi mệt mỏi nói về “ý niệm chính.” Tôi muốn đi vào những phần như triết, phát triển cá tính, các khía cạnh phức tạp hơn về viết văn.
Tôi được nghe ông còn tham dự vào một số sinh hoạt khác để giúp trẻ em. Một số việc đó là gì?
Tôi tham dự trong chuyến trình bày thơ “Word Around Town” có bảy lần gặp gỡ trong bảy ngày và thực sự trình bày cách làm thế nào thơ xuất sắc xuất hiện hàng đêm ở Houston. Tôi cũng ở trong chương trình Kerouac Fest ở Orange Show, được bảo trợ bởi tờ Poets and Writer, là một vinh dự. Và tôi đã gặp nhiều em lên sân khấu và thất bại, bởi vì các em dùng lời báng bổ không đúng lúc, hoặc không có vần, và tôi giúp các em nếu chúng muốn, nhưng thực sự tôi chỉ muốn tham dự trong cuộc đối thoại địa phương.
Tôi đã nghe và gặp nhiều văn sĩ lạ thường trong thành phố này. Nếu điều đó tốt cho cộng đồng và cho tôi, tôi thường muốn tham dự. Thí dụ, ngay bây giờ tôi hy vọng tìm thấy ai đó sẵn sàng tặng cho một thùng rượu sâm banh (hay hai thùng) cho buổi hội Mission at Serenity Ranch vào ngày 21 tháng Chín. Đó là một nơi an toàn cho những ai là nạn nhân của việc buôn người; một số câu chuyện của họ thật khủng khiếp. Chúng ta có thể quên là chúng ta cần đến nhau, cho đến khi nhận ra nhu cầu. Do đó, tôi muốn giúp nếu có thể.