Quản trị viên văn phòng trung ương ‘nhận nuôi’ các trường, thách đố người khác làm như vậy

Trong tuần này, mục “I Am HISD”, để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác của khu học chánh, Tổng Quản Lý Giáo Dục Đặc Biệt là Sharon Cole-Braxton nói về lý do bà làm việc cho khu học chánh, điều gì thúc đẩy bà bắt đầu “nhận nuôi” các trường từ 2006, và tại sao bà thách đố các đồng nghiệp thi hành giống như vậy.

Theo hồ sơ LinkedIn của bà, bà từng làm việc cho HISD trên 16 năm. Bà khởi sự làm gì, và làm thế nào điều gì đưa dẫn bà ở vị trí này bây giờ?

Thực sự tôi đến làm việc cho HISD từ 1991. Tôi khởi sự là một giáo chức dậy đọc sách trường Trung Học Deady. Tôi trở nên hiệu phó ở đó vào 1994, và một phần trong trách nhiệm là trông coi Giáo Dục Đặc Biệt, do đó tôi sử dụng rất nhiều cách English as a Second Language và các phương pháp Giáo Dục Đặc Biệt trong các bài học của tôi. Vào lúc đó, tôi nghĩ, “Trời ơi, mình không biết gì về Giáo Dục Đặc Biệt,” do đó tôi lấy một chứng chỉ về Giáo Dục Đặc Biệt. Tôi từ giã học khu này trong một thời gian ngắn vì chồng tôi phải thuyên chuyển, nhưng chúng tôi trở về vào năm 1999, và tôi trở nên một điều hợp viên trong Giáo Dục Đặc Biệt. Về sau, tôi trở thành một giám đốc, cũng cùng một công việc như bây giờ, chỉ khác danh xưng. Do đó tôi từng ở trong Giáo Dục Đặc Biệt 15 năm hơn.

Danh xưng của bà hiện thời là “tổng quản lý” trong Phòng Giáo Dục Đặc Biệt. Danh xưng đó kèm theo những gì trên căn bản hàng ngày cho bà?

Tôi hỗ trợ tất cả 283 trường và cộng đồng Giáo Dục Đặc Biệt, gồm các chủ tịch, chuyên viên chương trình, và các quản lý khác. Nhóm của tôi chịu trách nhiệm về mọi dữ kiện được đưa vào hệ Easy IEP của khoảng 17,000 học sinh. Chúng tôi còn điều hợp nhiều loại hỗ trợ và dịch vụ, tỉ như dùng âm nhạc chữa bệnh, Thế Vận Hội Đặc Biệt, lưu trữ hồ sơ, và du nhập sự giáo dục thể xác cho toàn thể học khu này. Hầu hết trách nhiệm của chúng tôi can hệ đến việc thi hành đúng và dữ kiện trong một số cách nào đó.

Tôi hiểu rằng bà “nhận nuôi” một trường khác nhau hàng năm và sau đó cung cấp bất cứ gì để hỗ trợ các nhu cầu của hiệu trưởng. Bà thực hành điều này bao lâu, và những trường nào bà nhận nuôi?

Thực sự đây là năm thứ chín, nhưng tôi nhận nuôi một số trường nhiều hơn một năm. Tôi ở trường Tiểu Học Travis bốn năm, nhưng tôi cũng nhận nuôi các trường Hogg Middle SchoolReagan High School. Tôi đang làm việc với trường Westbury High School năm nay.

Điều gì linh hứng bà khởi sự làm điều này? Có chất xúc tác nào đặc biệt không?

Có. Các cháu và các con đỡ đầu. Một ngày kia khi tôi xem đứa con gái đỡ đầu trình diễn, tôi nghĩ, “Mình rất thích điều này. Làm thế nào mình có thể ở đây thêm nữa?” Trong sự quản trị, công việc của chúng tôi thường không cho phép chúng tôi làm việc với trẻ em trong một phương cách rất cá biệt. Tôi thấy tên các em lướt qua màn ảnh điện toán, nhưng trong dạng dữ kiện, điều đó không cho phép sự giao tiếp cá biệt. Như thế, điều này cho tôi một cơ hội để trực tiếp làm việc với các học sinh và nhân viên trường.

Tôi nghe rằng bà cũng thách đố các quản trị viên văn phòng trung ương làm theo. Đúng không? Và nếu vậy, tại sao?

Tôi có như vậy, vì một số người của họ giống như tôi và không có trẻ em ở nhà, do đó họ có thời giờ để đền đáp. Ngay cả nếu không ở một trường HISD, tôi khích lệ họ hãy tham dự ở chỗ họ sinh sống, vì các trẻ em cần điều đó, và các hiệu trưởng cũng cần điều đó. Không bao giờ có đủ tai mắt trong các trường, và chúng ta có thể đền đáp theo những cách đó. Tôi thích làm những điều sau khi tan học hay vào cuối tuần, vì điều đó không lấy đi thời giờ làm việc ở đây, nhưng bất cứ gì mà hiệu trưởng, AP, hay giáo chức cần tôi làm, đó là điều tôi thi hành.

Khi làm như vậy cảm nghiệm gì hay nhất của bà cho đến nay?

Một chuyến đi từ trường Travis đến thủ đô ở Austin. Tôi lấy ngày nghỉ và đi xe buýt chung với các em. Tôi rất thích chuyến đi này vì ngay cả khi xe buýt bị hư, chúng tôi ca hát và ngừng ở các trạm xăng, mua đồ giải khác, và xả hơi cho đến khi một chiếc xe buýt khác đến đón chúng tôi. Tất cả chúng tôi đều nói về cảm nghiệm này và trở nên bạn hữu trong suốt cả đời.

Nếu có thể khuyên người khác nghĩ đến việc thi hành giống như vậy, bà sẽ nói gì?

Hãy trực tiếp liên lạc với hiệu trưởng. Đôi khi, các hiệu trưởng không biết tôi là ai, do đó tôi bắt đầu liên lạc với họ trước để họ biết tôi không phải là một phụ huynh, nhưng với những tổ chức liên hoan hay đi chơi xa, tôi có thể tham dự như thêm một bàn tay hay đôi mắt. Năm nay, tôi trực tiếp liên lạc với hiệu trưởng mới của trường Westbury, và bà ấy email cho tôi những ngày giờ cần có thêm đôi mắt và đôi tay.