Phân tích gia thuyên chuyển học sinh trở thành người nuôi ong

Trong ấn bản “I am HISD” tuần này để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên và các phần tử khác của khu học chánh, chuyên viên “Student Transfers Analyst” Anthony Dickerson (và là thành viên nhóm HISD 20 năm) nói về tin đồn việc ông nuôi ong, “Colony Collapse Disorder”, và lời khuyên cho các thành viên mới của Nhóm HISD.

Ông cho tôi biết về việc nuôi ong. Việc ấy khởi sự như thế nào?

Chuyện đó hơi phức tạp. Chúng tôi có một căn nhà ở ngoại ô, và tôi nhận thấy có tiếng vo ve trong tường. Chúng tôi tìm ra là có một tổ ong mà chúng xâm nhập căn nhà này. Tôi làm những gì mà người ta thường làm và gọi người diệt trừ sâu bọ.

Họ đến và xịt thuốc, nhưng khi phá các tường ra họ thấy tổ ong quá lớn và chúng đã ở đó từ lâu. Vì thế họ nói, “Ong đi rồi, nhưng tổ vẫn còn và chất “pheromones” vẫn còn. Do đó nếu có đàn ong bay ngang chúng sẽ ngửi thấy và lại tìm cách làm tổ nữa.”

Sau đó họ đóng tường lại và hầu như tôi quên hẳn việc đó. Khoảng một năm rưỡi sau, một đàn ong khác bay đến và, tuy chúng không thể lọt vào, chúng làm tổ ở gầm mái nhà. Và lần đầu tiên tôi quan sát thật kỹ – xem cách làm tổ như thế nào – và tôi bàng hoàng khi thấy chúng làm tổ thật tuyệt hảo.

Và điều đó khiến ông quyết định giữ chúng?

Kế hoạch đầu tiên của tôi là nghĩ cách lấy tổ ra khỏi gầm mái nhà để đưa vào một hộp, và như thế có lẽ tôi có được tổ ong cho chính tôi. Tôi khởi sự tìm hiểu thêm và càng đọc tôi càng thấy phấn khởi. Tôi tham gia tổ chức nuôi ong và khởi sự đi họp. Trong thời gian đó, tôi gọi người đến lấy tổ ong ấy đi.

Sau cùng, có ai đó nói rằng họ có sự thương lượng với một người nuôi ong, nếu tôi muốn mua một số ong. Do đó, tôi chọn một chỗ, dựng một tổ. Lúc đầu thật khó, nhưng sau năm đầu nó dễ hơn. Tôi vẫn còn tìm hiểu về ong. Một bà hỏi tôi là tôi có muốn giữ một tổ ong trong phần đất của bà ấy không. Vì thế, bây giờ tôi có hai chỗ để nuôi ong. Chúng bắt đầu làm ra mật. Việc này dẫn đến việc kia.

Tiến trình nuôi ong như thế nào?

Rất nhiều việc. Phải khuân vác nặng. Một hộp đầy mật ong có thể nặng từ 40 đến 100 cân, tùy theo kích thước của tổ. Quý vị phải vào tổ và xịt thuốc ngừa sâu bọ, và quý vị phải biết chắc là ong có đủ thức ăn trong các tháng mùa đông. Chúng thường không dự trữ đủ để sống sót.

Nhưng khi quý vị lấy mật và mở tổ ra lần đầu tiên, các giọt mật bắt đầu chảy ra – hoặc lần đầu tiên quý vị đổ đầy lọ với mật ong và nhìn thấy cái óng ánh vàng – quý vị thấy sung sướng, đó là một cảm giác toại nguyện. Đó là điều quý vị không thường cảm thấy với những điều khác.

Còn mặt trái thì sao?

Thì quý vị bị ong chích và một số người rất sợ điều đó, đây là lý do hầu hết người ta không muốn nuôi ong. Có đôi lúc tôi nghĩ, “Có lẽ mình chọn sai thú tiêu khiển. Có lẽ chúng muốn nói với mình điều gì đó. Mình sẽ ra khỏi việc này…” (cười) Nhưng tôi nghĩ các ích lợi vượt trên những nguy cơ.

Cảm tưởng của ông thế nào về việc bỗng dưng thiếu ong và số ong mật giảm đi?

Điều đó được gọi là Colony Collapse Disorder. Tôi từng mất một số tổ ong. Điều đó có xảy ra. Chúng tôi để mắt đến điều đó. Tôi nghĩ đó là thuốc diệt sâu bọ. Nó hầu như ảnh hưởng đến giới nuôi ong thương mãi, họ di chuyển tổ ong từ chỗ này sang chỗ khác. Những người nuôi ong tài tử… chúng tôi làm hư con ong.

Có lẽ ông là người nuôi ong duy nhất trong Văn Phòng Trung Ương của HISD.

Có lẽ như vậy! (cười) Và có lẽ là một trong vài người Mỹ gốc Phi Châu nuôi ong.

Ông có nói với nhiều người về thú nuôi ong không?

Tôi thực sự có khi tôi được mật ong. Có sự khác biệt rất lớn khi nói  rằng, “Đây là hũ mật ong tôi mua từ một tiệm thực phẩm,” và “Đây là hũ mật ong từ các tổ CỦA CHÍNH TÔI.” Điều này thật phổ thông. Người ta đến với tôi và hỏi tôi có hũ nào không.

Ông làm gì trong HISD?

Tôi làm việc trong sở Thuyên Chuyển Học Sinh. (Student Transfers). Tôi là người phân tích sự thuyên chuyển. Tôi tiến hành giấy tờ cho những học sinh nào muốn theo học một trường ở ngoài khu vực, hay một chương trình magnet. Tôi còn quyết định về nơi cư ngụ cho một học sinh thiểu số – là điều quý vị phải có khi ghi danh cho con em trong một trường mà quý vị không phải là cha mẹ ruột hay giám hộ.

Phần thích thú nhất của công việc là gì?

Đưa một học sinh vào trường mà chúng rất giỏi và chúng rất thích. Nó không phải là trường này thì tốt hơn trường kia, nó chỉ là đứa trẻ này có thể học tốt hơn trong trường này.

Thử thách nào khó khăn nhất trong công việc của ông?

Hừm… có lẽ chỉ là đống giấy tờ. Chỉ có ba người chúng tôi lo cho cả khu học chánh. Và các chương trình magnet thì rất cạnh tranh.

Ông khuyên gì cho ai đó mới đến với nhóm HISD?

Hãy đặt nhiều câu hỏi. Hãy ghi nhận nhiều lời khuyên. Tất cả những sở này thì giống như một đại gia đình.