Cựu học sinh và người điều hành trường T.H. Rogers chú trọng đến sự khuyến khích người khác

Khi học sinh trường T.H. Rogers School được giải tán, ca làm việc của ông Thomas Winston thì mới bắt đầu. 

Là một người điều hành công trường, ông Winston là việc ban đêm, nhưng trông đợi những khi ông gặp các học sinh tiểu và trung học I cấp trên đường về nhà.

Đôi khi ông chỉ chào hỏi các em với một câu “hello” thân mật, những lúc khác ông thích có lời khuyên và chuẩn bị các em để vào đời.

“Tôi nói với các em là cần phải lên đại học và kiếm được việc làm,” ông Winston nói qua một thông dịch viên. “Tôi muốn khuyến khích điều đó.”

Cũng như nhiều học sinh theo học trường T.H. Rogers, ông Winston bị điếc.

Ông còn là một cựu học sinh trong chương trình vùng 4 cho người điếc của trường này, nơi đây mọi người có kinh nghiệm với hoặc hiểu biết bệnh điếc. Ông tốt nghiệp chương trình này vào năm 1980, sau đó lên trường trung học Lamar là nơi ông được giáo dục về môn bóng đá và chạy đua.

“Ông là một thí dụ điển hình mà chúng tôi muốn thấy trong tương lai của mọi học sinh,” Hiệu Trưởng Tiffany Chenier nói. “Tôi nghĩ về sự kiện rằng ông trở lại nơi ông được giáo dục thì nó nói lên rất nhiều về sự tận tụy cũng như quyết tâm của ông đối với trường chúng tôi.”

Công việc của ông Winston là giữ trường ngăn nắp, hoạt động, và an toàn – là điều ông từng thi hành kể từ khi trở về trường cũ là một nhân viên cách đây 19 năm. Ông còn trông coi bốn quản gia là những người không biết ký hiệu và hầu hết nói tiếng Mễ, tuy vậy với ông Winston điều đó không phải là một vấn đề.

“Tôi biết chút ít tiếng Mễ nên điều đó có ích,” ông 56 tuổi nói, và thêm rằng ông có thể đoán được chữ phát âm và dùng cử điệu để hiểu phần còn lại.

Tuy ông Winston bị mất thích giác khi năm tuổi, điều đó không bao giờ khiến ông ngừng sử dụng tiếng nói – nhất là khi cổ vũ và chào hỏi người khác.

Là một cựu phó chủ tịch của hội “Houston Black Deaf Advocates”, ông Winston hoạt động để cổ vũ và bảo vệ nền văn hóa và di sản của người điếc trong thành phố này. Tại trường Rogers, ông thường là người đầu tiên chào đón các khuôn mặt mới đến trường này.

“Ông là một người tốt và rất hữu ích,” bà Maria Hernandez nói, bà là phụ tá hành chánh văn phòng và đã gặp ông Winston vào ngày đầu tiên cách đây 10 năm. “Mọi phụ huynh, nhân viên, và học sinh đều biết ông.”

Khi ông Winston chuẩn bị kỳ nghỉ mùa đông để gặp gỡ con trai, con gái và cháu gái của ông, ông muốn nhắc nhở những học sinh bị điếc hãy nhìn lên cao. Ông nói, cơ hội ngành nghề tốt thì vẫn có.

“Nó có thể là một thách đố, nhưng ngoài đó có những người có thể khích lệ và hỗ trợ bạn,” ông Winston nói.