Trong tuần này, mục “I am HISD”, để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên và các phần tử khác của học khu, phần tử Lớp 2013 là Alejandra Ortega nói về lý do đôi khi em cảm thấy thiếu thốn khi gần với chúng bạn dù rằng em là thủ khoa trường Trung Học Jordan, làm thế nào em kiếm được trên $700,000 học bổng vào mùa xuân này, và trường nào em muốn dẫn đầu
Tôi biết rằng em là người đầu tiên trong gia đình ruột tốt nghiệp trung học. Điều gì khích lệ em học lên cao và tại sao lại quan trọng đối với em?
Trong một ý nghĩa, em nói đó là cha mẹ và sự cố gắng của họ. Mẹ em kiếm được GED 20 năm sau khi bỏ học và cha em không bao giờ tốt nghiệp trung học, nhưng sau cùng cả hai tìm ra cách sống. Nghe như một câu rập khuôn, nhưng em thực sự tin rằng giáo dục mở ra những cánh cửa. Một năm trước, em không dám nghĩ là sẽ theo học một trong những trường đứng đầu quốc gia, nhưng bây giờ em đã có học bổng toàn phần. Em nghĩ đó là kết quả của những khó nhọc của em. Em gặt được những gì đã gieo.
Đúng vậy! Tôi nghe rằng em kiếm được trên $700,000 tiền học bổng từ nhiều tổ chức khác nhau, kể cả Burger King, Houston Hispanic Forum, và mười đại học khác nhau, một trong những trường đó đã cho em trên $100,000. Tôi cũng được nghe số tiền em được bằng một phần ba tổng số học bổng lớp của em nhận được. Với nhiều lựa chọn như vậy, sau cùng em quyết định sẽ đi đâu?
Ngay từ đầu, em nghĩ là sẽ đến Đại Học North Texas, vì em biết họ cấp học bổng toàn phần cho các gia đình nào có lợi tức dưới mức nào đó. Và họ có một chương trình giáo dục, do đó em coi như một học bổng có thể kiếm được. Nhưng khi ở lớp 11, em đến thăm trường UT trong một cuộc tranh tài UIL, và em cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Em đã đến UT tổng cộng bốn lần trước khi em quyết định sau cùng. Em biết rằng em phải ở đây. Em thích trường này ở kích thước, tính cách đa dạng, và có nhiều lựa chọn.
Bí mật của việc kiếm được nhiều học bổng là gì? Và em muốn khuyên gì cho những học sinh cũng muốn làm giống như vậy?
Điểm chính là cứ nộp đơn xin. Đó là điều mà cố vấn đại học Sara Morris thường nhấn mạnh. Bạn không có cơ hội nếu bạn không nộp đơn xin. Em biết có một học bổng có thể cho đến 13 người nhưng chỉ có 11 người xin, do đó mọi người đều được. Họ phải chú trọng đến tổ chức cung cấp học bổng đặc biệt mà họ tìm kiếm. Và họ sẽ không biết nếu họ không thử.
Cha em nói với em, “Nghĩ xem, ba không thể trả tiền học, nhưng nếu con rất muốn, ba biết con sẽ có được.” Và em hkông muốn tình trạng tài chánh cản đường, do đó em cứ nộp đơn xin. Mục tiêu nguyên thủy của em là nộp đơn cho 50 học bổng khác nhau, nhưng sau cùng em nộp đơn trên 60. Một khi em đã biết là có thể vào UT, em nghĩ, “Ok, mình chấm dứt. Mình sẽ giúp ai đó nộp đơn.”
Hiện thời em sẽ theo học trường “University of Texas at Austin” như là một học sinh ưu tú “Forty Acres Scholar”. Tôi biết đó là một chương trình có uy thế mạnh. Làm thế nào em biết về chương trình đó? Và học sinh có thể nộp đơn xin hay họ cần được đề cử?
Bất cứ ai cũng có thể nộp đơn xin, nhưng em biết về chương trình này một cách thú vị. Mẹ em là thư ký trường trung học McReynolds, và một ngày kia em ở trường để giúp mẹ sau khi tan học. Giáo chức dậy đại số lớp tám của em là bà Lynn Graham, nói cho em biết về chương trình này, và làm thế nào con bà đến đó. Và em nhớ có nói, “Cảm ơn bà đã nghĩ đến em, nhưng em không nghĩ là em có thể đạt được. Em có đọc tiểu sử của các học sinh ưu tú và họ thật phi thường.”
Khoan đã. Em là thủ khoa của lớp 12, và em được các giải thưởng về thiết kế mỹ thuật, “Junior Reserve Officer Training Corps”, và một lô môn học khác. Em được chọn là “Outstanding JROTC Cadet of the Year” hai lần. Tại sao em nghĩ là không thể ngang bằng với các học sinh ưu tú khác?
Em không biết chắc. Đó không phải là em tự coi thường mình. Nó chỉ là cách em thường cảm thấy là em có thể làm hơn nữa. Tất cả những gì trong bản tóm lược của em là khi em nghe biết về điều gì đó và nghĩ, “Ô điều đó thích quá. Có lẽ mình phải thi hành điều đó. Và có lẽ mình phải thử là người lãnh đạo.”
Chính giáo chức môn “AP Statistics”, thầy Griffin Seifried, người đầu tiên nói với em, “Em biết không? Em không phải là một đứa trẻ toàn hảo. Đôi khi thất bại và lầm lỗi, điều đó không sao.”
Điều gì khiến em quyết định theo đuổi nghề dậy học thay vì vào quân đội hay trở nên một nghệ nhân chuyên nghiệp? Và trong các ngành em thích, làm thế nào em chọn môn để học hỏi?
Em quyết định vào nghề giáo ngay khi còn trẻ; em không biết môn gì. Có lúc, em thích dậy toán cấp trung học, vì giáo chức dậy toán của em là thầy Mahmoud Merhi, và cô giáo dậy toán lớp sáu của em là cô Elizabeth Schaadt. Em thấy thật bàng hoàng khi thầy đưa ra các công thức như một loại nghệ thuật, và nhờ cô Schaadt, em ghi danh các lớp Pre-AP, tuy lúc đầu em do dự về sự khó khăn của lớp. Không có sự thúc đẩy đó, em không chắc tốt nghiệp là một thủ khoa.
Tuy nhiên, mới đây em đổi môn chánh; hiện thời em lấy môn chánh là Giáo Dục Song Ngữ, như thế em sẽ có chứng chỉ để dậy từ mẫu giáo cho đến lớp 6 khi tốt nghiệp. Em không biết chắc là sẽ dậy lớp nào, tuy em vẫn hướng về việc dậy toán trong tương lai.
Điều gì hấp dẫn em nhất về việc dậy học?
Em nghĩ dậy học là một phiêu lưu mỗi ngày. Em biết mình sẽ đi đâu, nhưng em không thực sự biết làm thế nào để đến đó. Và điều không chắc đó là điều em thấy hấp dẫn. Em thích giúp người khác đạt được khả năng trọn vẹn của mình.
Em cũng thích ở trong nhóm JROTC, nhưng tinh thần em quá tự do để có thể vào quân đội. Một trong những người chỉ huy luôn bắt em vì khi diễn hành em nhẩy lung tung. Thiết kế mỹ thuật và nhiếp ảnh vẫn là những thú tiêu khiển, và sau này em thích dậy các môn này. Tại trường McReynolds, em có một giáo chức tên là Barrett Doke ông dậy sử Hoa Kỳ và nhiếp ảnh, và em thán phục cách ông theo đuổi cả hai đam mê trong khi vẫn trao truyền lại cho người khác.
Em nói mẹ em làm việc cho HISD là thư ký trường McReynolds Middle School. Kinh nghiệm của bà có ảnh hưởng gì đến mong muốn sự nghiệp của em không?
Dạ, có lẽ có. Em nhớ khi ở lại với bà sau khi tan học, trước khi giới thiệu trường tại tiểu học Dogan, ở đây em theo học cấp tiểu học và mẹ em là việc như một phụ giáo và sau đó là thư ký, và thấy những việc đằng sau hậu trường. Em thấy rất thích. Nhưng hầu hết em thích được nhìn thấy một thoáng hiểu biết hiện ra trên khuôn mặt học sinh khi các em hiểu được điều gì. Em nghĩ, “Em có thể thấy chính mình làm điều này.”
Nhưng công việc em mơ ước là trở về làm hiệu trưởng Trừơng McReynolds một ngày nào đó, và em cảm ơn ông Jorge Arredondo với cảm hứng đó. Ông là hiệu trưởng giỏi nhất, và ông trở nên bạn của gia đình. Ngay cả ông đến tham dự ngày tốt nghiệp của em. Ông thực sự là người đầu tiên đến gặp em khi bước xuống khán đài, trước cả cha mẹ em.
Em được đề cập đến trong tờ Alcalde, ấn bản chính thức của tổ chức cựu học sinh UT. Điều đó xảy ra như thế nào?
Em luôn cảm thấy thua kém khi gần với các bạn trong lớp, bởi vì một số theo các trường trung học phi thường, đi ra ngoài nước, hoặc có những cơ hội mà em không có khi lớn lên. Nhưng các điều hợp viên chương trình Forty Acres nhận biết rằng em là thế hệ đầu tiên tốt nghiệp trung học, và em đoán họ cảm thấy khác. Do đó họ quyết định dùng tiểu sử tóm lược của em để hứng khởi những người trong hoàn cảnh như em. Em thích cách viết của bài báo khi đưa gia đình em vào, và chú ý đến cách em có thể gọi những người bạn cùng lớp là bạn. Điều đó thật hay.