Fareena Arefeen, một học sinh lớp 11 trường “High School for Performing and Visual Arts” (HSVPA) được chọn là “Youth Poet Laureate” (khôi nguyên thi sĩ trẻ) thứ hai của Houston sau Andrew White, cũng tốt nghiệp từ trường HSPVA tháng Sáu và hiện đang theo học trường New York University. Địa vị này được thành lập bởi “Writers in the Schools” trong sự hợp tác với Thư Viện Houston, Thành Phố Houston, và Phòng Thị Trưởng.
Arefeen là một trong 40 học sinh vùng Houston nộp bài dự thi. Các ứng viên nộp năm bài thơ cho một tiểu ban mà Giám Đốc Điều Hành Robin Reagler của WITS gọi là “các thi sĩ giấy và thi sĩ sân khấu.” Tiểu ban này chọn lựa năm học sinh, và các em vào chung kết được phỏng vấn bởi một nhóm nhỏ hơn của các thi sĩ có thơ xuất bản. Nhiệm kỳ một năm gồm một thương lượng in sách, một học bổng, và được dìu dắt bởi “Poet Laureate” của Houston là Robin Davidson.
Arefeen là người Houston thuộc thế hệ đầu tiên, em đến đây từ Bangladesh với chị và mẹ, họ làm việc trong một trạm bán xăng để giúp đỡ gia đình. Theo Arefeen, mẹ em tin rằng mọi người Bengali đều là thi sĩ tự tâm hồn, nên bà không ngạc nhiên khi thấy con bà được chọn vào địa vị này.
Thi sĩ trẻ nhận được vinh dự này vào thứ Năm trong “WITS Gala” và nói chuyện với các tham dự viên.
“Em lớn lên nhưng không thấy thoải mái,” Arefeen nói, “với người Bengali thì em quá Mỹ và da quá nâu với các học sinh cùng trường. Em thường phấn đấu để tìm được vị thế của mình, để cảm nhận thuộc về cộng đồng”.
Việc sáng tác đã giúp em tạo được các quan hệ. “Em yêu thích kiểu cách mà văn thơ đưa người ta lại với nhau từ mọi nẻo đường đời. Nó đem lại một nơi mà tất cả chúng ta – quý vị và em – có thể gặp và học hỏi và phát triển. Em có thể viết về đời sống của một thiếu nữ Bengali, và một phần đời của em cùng cộng hưởng với phần đời của người khác và cứ như thế. Em muốn nói với các người di dân khác, cũng như em, cuộc đời của họ thì đáng kể. Em muốn nói với các người trẻ LGBTQ rằng cuộc đời của họ thì đáng kể. Em muốn nói với các trẻ em nghèo khổ rằng cuộc đời của họ thì quan trọng.”
Arefeen đọc bài thơ này trong buổi “WITS Gala”.
Hurricane Season
My mother tells me that I was born outside of the eye of a hurricane,
where the storm is strong and moves quickly in radials.
I think I am a series of low pressure systems and winds that can carry bayous.
I’ve heard that a child playing on the coast in Africa
can cause the start of a hurricane in the Atlantic and maybe
a working immigrant in Toronto can be the origin of a poet in Houston.
My ninth birthday was suspended in the space between cyclone and serene.
I watched my city build itself up again after Hurricane Ike and
I guess we are both having growing pains.
I’ve learned that my purpose is flooding.
I want to form inundacions of words and earn
the title of a Category Four. Drought relief and filler of bayou banks.
Hurricanes bring heat energy from the tropics
the way I would like to bring light to the city that taught me how to hold rainwater in the form of letters.
On my thirteenth birthday, I watched the bayou
spill into this dizzy headed space city
like a push of blood to the lungs.
Inhaling atmospheric pressure of a tropical storm
in the eye of hurricane season felt like bayou backwash
of building Rothko layers.
Maybe if I could say that brown is my favorite color,
I would finally see the whirlpools that rest in my skin and in the Buffalo Bayou.
And someday I could love the greens hidden in browns hidden in labyrinths of color.
I only came into my skin
after I grew into this city and they both happened like storm clouds; rolling in and all at once.
Now, I find impressions of myself in the silt
as there are maps of this city pressed into my hands like footsteps on wet ground.
On my seventeenth birthday, the clouds broke light rays
the way I want to leave fractures in my city
that can be filled with the work of new artists and immigrants to take my place.
My favorite smell is rain
falling through concrete and cumin because they combine homes.
I can be a drop of water falling in multiple places.
I am stuck to the city I’ve learned to call my own
like humidity on skin that can finally
hold its own storm.