Trong ấn bản “I am HISD” tuần này, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác trong nhóm, chúng tôi nói chuyện với cựu học sinh tốt nghiệp trường Trung Học Yates là David McGee về điều gì hứng khởi ông trở nên một nghệ nhân chuyên nghiệp, mà giải thưởng nào trong những giải thưởng ông nhận được có ý nghĩa nhất, và làm thế nào các bộ máy Rock’em Sock’em Robots có liên quan đến tiến trình nghệ thuật của ông
Mỗi nghệ nhân đều có kiểu cách riêng, nhưng mắt tôi (phải thú thật là không được huấn luyện) thấy một số khía cạnh hay nhất của Frida Kahlo, Salvador Dalí, René Magritte, và Georgia O’Keeffe trong tác phẩm của ông. Có họa sĩ nào trong những người này hứng khởi ông không? Là một nghệ nhân, tác phẩm của ai ông thích nhất hay cảm thấy rung động nhất?
Tôi nghĩ trong các tác phẩm của tôi, nếu nghiên cứu, người ta có thể thấy nhiều ảnh hưởng qua sự ưa thích của tôi về du lịch, văn chương và chính trị. Là một họa sĩ, thật khó cho tôi để chọn bất cứ người nào. Lãnh vực tôi ưa thích thì quá rộng. Có thể nói như thế này: từ Magritte đến James Baldwin — tôi có rất nhiều tổ phụ tuyệt vời.
Ông nhận được nhiều trợ cấp và giải thưởng vì các tác phẩm, kể cả hai cái từ tổ chức “Joan Mitchell Foundation”. Cái nào có ý nghĩa nhất với ông và tại sao?
Một trong những văn sĩ tôi ưa thích là Philip Roth, đã được hỏi câu này. Thật sung sướng khi thắng giải, nó đem cho tôi thời giờ và không gian để thi hành những gì tôi thích làm. Tôi rất cảm kích khi được lưu tâm mà điều đó cho phép tôi làm việc.
Ông có những triển lãm một mình ở Texas, New York, Rhode Island, và North Carolina, và tác phẩm của ông được bao gồm trong nhóm hoặc cuộc triển lãm chọn lọc trong những tổ chức đáng kính trọng như Museum of Fine Arts Houston, Harvard University, và Menil Collection. Khi thấy tác phẩm của ông được treo ở những chỗ như thế, ông cảm thấy gì? Khi còn là một học sinh trường Yates, có bao giờ ông mơ tưởng đó là định mệnh của ông không?
Chắc chắn không! Khi theo học trường, tôi vừa mới đến Texas từ Detroit, Michigan. Tôi không có một ý tưởng gì về đường hướng nào ngoại trừ cầu thủ môn bóng chày. Vẽ và nghệ thuật đúng ra đến với tôi trễ. Con đường sáng tạo và cảm xúc cần để biểu lộ chính mình (tuy tĩnh) nhưng luôn ở trong tôi.
Tôi nhớ khi là một đứa trẻ, lần đầu tiên bước vào Menil và cảm thấy bàng hoàng. Tuy tôi từng đến nhiều bảo tàng viện trên thế giới, kinh nghiệm ở Menil vẫn ở với tôi. Ngay cả tôi viết thư cho bà Dominique De Menil, bày tỏ sự ngưỡng mộ của tôi, và thật ngạc nhiên bà đã hồi âm. Tôi mường tượng rằng thật sung sướng là chừng nào khi có tranh của tôi được treo ở đó. Nhiều năm trôi qua, và thật kinh ngạc, bảo tàng viện này đã làm chủ bảy tấm tranh của tôi, và tôi được đặc quyền để trưng bày ở đó. Đây là một kinh nghiệm tôi giữ mãi. Có lẽ nó nói lên những ước mơ và sức mạnh của niềm tin.
Thời gian ông ở trường Yates đã chuẩn bị ông thế nào cho sự nghiệp của một nghệ nhân? Ông có được giáo chức giỏi ở đó không, hay đó có phải là một trường hợp sàng lọc giữa những lựa chọn mà ông biết không phải cho ông?
Thời gian ở trường Yates là thời gian vui hưởng của một đứa trẻ tìm hiểu những lựa chọn. Thật cay đắng, em tôi là Sherri là một siêu sao ở Yates, và tôi ở trong bóng tối. Tôi nói điều này khi chấm dứt kinh nghiệm ở Yates – tuy tôi không lấy lớp nghệ thuật ở Yates, tôi tưởng tượng tôi là một cầu thủ bóng chày nổi tiếng trong những năm ở đó và lấy làm hãnh diện khi mang áo khoác có hàng chữ.
Trong một số hình chụp ông, tôi thấy trò chơi “Rock’em Sock’em Robots” trong phòng của ông. Trò chơi đó để đem lại hứng khởi hay để thư giãn hay cả hai?
(Cười) Trò chơi “Rock’em Sock’em Robots” chỉ là một nhắc nhở đơn giản về một nghệ nhân tự làm chủ phải làm để duy trì tài năng của mình—sự đam mêvà các tài năng cho một thế giới đôi khi chỉ là sự tò mò.