Trong tuần này, mục I Am HISD, để đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tử khác của học khu, bà Sharon Plummer, người tình nguyện, thảo luận về việc làm thế nào hai vợ chồng bà khám phá ra chương trình Read Houston Read, tại sao cả hai ngay lập tức ghi tên tham dự, và tại sao họ không thể đợi các khóa huấn luyện năm nay bắt đầu
Tôi hiểu rằng bà và người chồng, ông Chandler Davidson, cả hai tình nguyện là người đọc sách tại trường Tiểu Học Burnet qua chương trình Read Houston Read. Sự xếp đặt đó xảy ra như thế nào?
Thực sự chúng tôi đang tìm kiếm một cơ hội để đọc cho các học sinh tiểu học trong một thời gian. Có lẽ ngay cả một vài năm. Chúng tôi có thăm dò một vài tổ chức, nhưng không tìm được một chỗ thích hợp. Và rồi bỗng dưng tôi thấy chương trình này. Và tôi nghĩ, “Ồ, thật đúng đây rồi!”
Trong việc đọc sách cho trẻ em, điều gì hấp dẫn bà?
Chúng tôi đã có cháu, và chúng tôi thích đọc sách cho các cháu. Cả hai chúng tôi cảm thấy rằng đọc sách là chìa khóa tiến bộ trong đời. Chồng tôi là một giáo sư về hưu của trường Rice ông từng tham dự trong những tương quan chủng tộc và xã hội chính trị. Tôi là một nghệ nhân gần hồi hưu, đã từng là một quản lý với công ty ExxonMobil trong 18 năm, do đó cả hai chúng tôi có nhiều kinh nghiệm thực tế. Và cả hai chúng tôi lưu tâm đến sự bất quân bình trong xã hội và cảm thấy rằng giáo dục là chìa khóa để quân bình những cơ hội đó.
Có lý do nào đặc biệt bà chọn trường Burnet?
Chúng tôi sống rất gần trường Tiểu Học Twain, nhưng chúng tôi cảm thấy những học sinh ở đó có nhiều ưu tiên, như thế đó không phải là loại cơ hội chúng tôi tìm kiếm.
Hãy cho biết về những kinh nghiệm của bà với Read Houston Read từ trước đến nay. Tôi nghe rằng bà đã giúp một học sinh có được mắt kính cận. Đúng không?
Đúng. Đó là bé Louis. Nó khởi sự rất náo động. Chồng tôi đọc sách cho nó nghe, và nó rất khó tập trung. Nó không muốn đọc; nó muốn những trò chơi sau đó. Chồng tôi thực sự vất vả để nó trầm tĩnh lại. Sau đó chúng tôi quyết ttrao đổi học sinh, và tôi làm việc với nó, tôi nhận thấy khi nó chọn một chữ, nó phải nhìn sát vào sách. Và tôi nghĩ, “Không lạ gì có không thể đọc vì nó không thấy.”
Tuần tới, nó đến trường với cặp kính, và tuần sau đó là không mang kính. Vào lúc đó, tôi đã biết nó bị cận thị, nên tôi tìm hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi bắt đầu lưu tâm. Tôi nói chuyện với một điều hợp viên và hỏi chúng tôi có thể tiếp xúc với cha mẹ của nó không, vì chúng tôi quyết định rằng với bất cứ giá nào, chúng tôi phải kiếm cho nó cặp kính. Thì ra nó bị bể kính và mẹ nó không thể mua cặp khác thay thế. Bảo hiểm chỉ trả cho mỗi năm một cặp kính. Do đó chúng tôi đưa nó đến bác sĩ nhãn khoa. Và thì ra mắt nó kém lắm chỉ có 20/400, nó như mù. Bác sĩ nhãn khoa nói ông không dám cho độ kính đúng vì nó sẽ bị nhức đầu và sẽ không hiệu quả.”
Tôi mường tượng rằng sau khi có mắt kính đúng độ, những lần bà đọc sách cho Louis sẽ rất khác.
Một lần kia chúng tôi đưa nó đến bác sĩ nhãn khoa khi tan học, và chúng tôi không có cơ hội để thấy, nhưng mẹ nói thật phấn khởi, bà ấy gửi cho tôi lời nhắn. Bà nói Louis thích cặp kính này và cảm ơn r26t nhiều. Cả hai chúng tôi đều nóng lòng gặp lại nó.
Như thế, bà dự định trở lại trường Burnet và làm việc với cùng các học sinh như trước?
Ồ đúng vậy. Chúng tôi đã yêu cầu trước khi HISD để người ta tình nguyện năm nay, do đó chúng tôi hồi hộp khi mọi sự tốt đẹp. Chúng tôi trở nên rất gần gũi với các học sinh: Louis, Oscar, Simone, và Angel. Khóa đọc sách đầu tiên là thứ Ba, 13 tháng Mười.
Việc tình nguyện qua Read Houston có phải là điều bà khích lệ người khác thi hành?
Ồ có chứ. Tôi luôn tuyển mộ người khác, khích lệ họ tham gia. Chúng tôi đã tuyển được tối thiểu một người bạn. Chúng tôi nói với họ là sau mỗi lần đọc sách, chúng tôi không rõ ai là người vui thích hơn, các học sinh hay chúng tôi. Đó thực sự là một cảm nghiệm dễ thương.