Trong ấn bản “I am HISD” tuần này, đề cập đến các học sinh, cựu học sinh, nhân viên, và các phần tửkhác trong nhóm, giáo chức lớp ba trường Tiểu Học Harvard (và cựu ủy viên giáo dục Học Khu I) là Karla Cisneros nói về việc tại sao bà từ lớp học đi đến ủy ban giáo dục và trở lại, những quà tặng lớn nhất của bà khi là ủy viên, và bà có nghĩ đến việc tranh cử chức vụ đó nữa hay không.
Bà đại diện cho Học Khu I trong Ủy Ban Giáo Dục HISD trong năm năm vào thời đó, ngay cả là chủ tịch trong một năm. Bây giờ bà dậy lớp ba tại một trường tiểu học. Sự chuyển đổi đó xảy ra như thế nào?
Thì trước đây tôi không phải là một giáo chức có chứng nhận. Tôi chỉ là một bà mẹ được đưa vào. Họ thuê tôi tại trường Tiểu Học Travis để dậy khoa học bán thời gian, và việc này đưa đến việc khác. Sau khi tôi từ giã ủy ban, tôi làm việc với chồng, nhưng tôi nhận thấy tôi muốn trở về giáo dục ở mức độ thường dân, do đó tôi trở về trường và được chứng nhận.
Và tôi thực sự, thực sự thích là một giáo chức. Phần tốt nhất trong tất cả là học sinh, nhưng và rồi, đó thường là điều tốt nhất. Tôi biết khi con tôi lớn lên và ra khỏi nhà và đó là khi tôi không thích một tổ ấm trống trải, nhưng phần lớp việc dậy học không chỉ là dậy học. Nó là giúp thúc giục các em đi qua cuộc đời, không chỉ có học trình.
Bà có bằng cử nhân về khoa môi trường và bằng cao học về kiến trúc. Và khi phục vụ trong ủy ban, bà còn là quản lý phát triển thương mãi cho công ty của gia đình bà. Có bao giờ bà là kiến trúc sư chưa?
Có. Khi vợ chồng tôi cùng nhau làm thương mãi, được cho là hợp tác viên nhưng không có hiệu quả. Tôi có nôi con nhỏ ở văn phòng, và tôi bị lôi kéo theo đủ mọi chiều. Do đó tôi từ giã kiến trúc.
Tháng Tám vừa qua, bà ăn mừng năm thứ năm trở lại lớp học trong HISD. Năm năm qua khác với kinh nghiệm dậy học trước đây của bà theo cách nào? Lúc đầu có đôi chút chấn động văn hóa không?
Thực sự bây giờ là sáu năm, và tôi đã ở trong ủy ban giáo dục sáu năm, cùng số thời gian. Nó thật thú vị. Quan điểm từ ở trên thường khác với quan điểm từ ở dưới, và các ý định thực sự tốt ở trên nhiều khi không xuống phía dưới nơi các giáo chức.
Tôi đoán là chỗ hiện thời, nơi cao su chạm với mặt đường, tôi quý trọng hơn những tương giao an toàn, được ấp ủ mà các trẻ em có với cha mẹ chúng. Quá nhiều trẻ em trong các gia đình phải vất vả, và nó rúng động thế giới các em đến độ các em không còn cảm thấy an toàn về bất cứ gì. Các giáo chức đóng một vai trò rất quan trọng, nhưng đôi khi họ chỉ là những người lớn vững vàng cho các em. Tôi nghĩ điều đó nêu lên nhiều vấn đề cho xã hội chúng ta. Và tôi lo lắng về quốc gia này.
Trong nhiều năm, bà rất tích cực trong chương trình công viên SPARK, và bà là một phụ tá giám đốc ở một thời điểm. Đồ án gì bà rất hãnh diện tham dự? Và bà có còn tham dự chương trình đó ngày nay không?
Không. Tôi ở trong ủy ban SPARK trong 10 năm. Họ thi hành việc tốt đẹp bằng cách tổng hợp công viên khu xóm với sân chơi của trường. Đó là một ý tưởng tốt: có trẻ em chơi đùa trong chỗ đó khi ban ngày, và hàng xóm vui chơi sau đó.
Tôi nghĩ một trong những đồ án tốt nhất thì ở Travis, vì chúng tôi muốn học sinh thiết kế công viên này. Do đó chúng tôi cho các em bút chì mầu và nói các em vẽ bất cứ gì chúng muốn, và sau đó khi chúng tôi duyệt qua các tranh vẽ, các em thuộc mọi lứa tuổi vẽ con khủng long. Và tôi muốn nói cả con trai và con gái thuộc mọi lứa tuổi.
Đôi khi quý vị có những hoàn cảnh mà người ta nói họ muốn ý kiến của cộng đồng, nhưng thực sự không muốn, vì họ đã có hình ảnh trong đầu, nhưng chúng tôi nói, “Các em muốn có khủng long không? Các em sẽ có một con khủng long.” Vào lúc ấy, không có gì giống như thế, nên chúng tôi làm việc với nghệ nhân Paul Kittelson và Carter Ernst để thiết lập một “Travisaurus” mà các em có thể chơi đùa trên đó. Đó là vật chính của công viên. Thật hay.
Hiển nhiên bà vẫn tin tưởng vào giá trị của giáo dục công cộng. Được nhìn thấy lãnh vực này từ nhiều góc độ, bà có nghĩa đến việc ra tranh cử ủy viên nữa không?
Không. (Cười) Tôi không nghĩ đến điều đó. Tôi nghĩ nó đến lượt của ai đó. Và tôi hứa với chồng là tôi sẽ không tranh cử nữa.
Một điều tôi làm việc vào lúc ấy là có các em trong trường. Nó thực sự cung cấp dữ kiện cho ý kiến của tôi. Ở một điểm, tôi có một con cấp tiểu học, một con cấp trung học I cấp và một con trung học II cấp, và tôi cảm thấy tôi có một vài sự hiểu biết sáng suốt. Nhưng con cái tôi bây giờ đã lớn, và mọi người có quan niệm khác nhau. Càng xây dựng trên điều đó, kết quả càng tốt hơn. Ủy ban càng đa dạng bao nhiêu, nó càng vững mạnh bấy nhiêu.
Khi là một ủy viên bà nghĩ món quà lớn nhất là gì?
Tôi tin tưởng thật quan trọng dường nào để mọi người chúng ta thực sự tham dự vào những gì đang xảy ra trên thế giới. Đó thực sự là những giá trị của Hoa Kỳ – người công dân là người giúp xảy ra những điều đó. Tôi nghĩ đôi khi người ta quên điều đó. Nhưng thật sự quan trọng để tham dự vào những gì xảy ra trong thế giới và xã hội. Tôi thực sự cảm thấy mạnh mẽ về điều đó. Đó đôi khi là điều chúng tôi nói trong lớp, là chúng ta trách nhiệm cho những gì xảy ra.